Bốn tên hộ vệ nghe vậy, lập tức lòng thầm nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Hột Khê lại càng thêm khinh thường.
"Hừ, ngươi cũng biết tự lượng sức mình không có tư cách đối nghịch với nhà họ Chu thì tốt. Lập tức thả bọn ta ra, có lẽ mấy đại gia đây còn có thể cho ngươi một con đường sống."
Hột Khê không mảy may để ý đến đám người đó mà tiếp tục nói: "Giết chết các ngươi thì hời cho các ngươi quá. Nếu các ngươi đã khinh thường người phàm như thế, vậy thì từ nay về sau hãy thử cảm giác sống cuộc đời của một người phàm đi."
Dứt câu, châm vô ảnh trong tay áo cô đột ngột phóng đi. Nhưng lần này không phải nhắm bắn về huyệt vị phong tỏa đan điền nữa mà nhằm chính giữa huyệt Khí Hải trong đan điền.
Một tiếng "xì" rõ mồn một vang lên, trong nháy mắt linh khí nồng đậm ngập tràn trong không khí.
"A a a a…" Tiếng kêu gào thảm thiết thê lương như quỷ khóc sói tru vang tận mây xanh.
Bốn tên hộ vệ cảm thấy cơ thể mình giống như đột ngột bị đục một lỗ, tiếp đó linh lực không thể lưu trữ trong người được nữa mà tuôn tràn từ mỗi ngóc ngách trong cơ thể, từ mỗi một tấc kinh mạch trong máu thịt.
Trong nháy mắt, bọn chúng không còn cảm nhận được nhịp đập từ đan điền, thậm chí cũng không tài nào cảm nhận linh khí của đất trời được nữa. Có thể thấy mặt mũi bọn chúng nhanh chóng lão hóa bằng mắt thường, trong phút chốc thanh niên trai tráng ba mươi tuổi biến thành ông lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-pham-phong-hoa/250067/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.