Thân thể hoàng đế càng ngày càng suy yếu, dựa theo mạch đập mà đánh giá thì đã có dấu hiệu gần đất xa trời. Từ Thừa Phong điện đi ra với tâm trạng sa sút, Liên Kiều cảm thấy ngực hơi tắc nghẽn, đầu có chút choáng váng, tựa vào cột trụ bên ngoài cung điện, ọe một tiếng nôn ra. Bọn thái giám ở bên cạnh bị khiếp sợ vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, hoảng loạn hỏi nhỏ: “Thái tử phi nương nương, người có sao không! Có cần truyền thái y tới không ạ?” Dạ giày truyền đến cảm giác nhộn nhạo khó chịu, nàng mệt mỏi khoát khoát tay, vô lực nói: “Không cần, tự ta có thể…” Còn chưa nói hoàn chỉnh, hai mắt đã đảo lộn, liền ngất đi…. Mí mắt nặng trịch, bên trong miệng rất đắng, tim đập loạn lên, tuy rằng mắt không hề mở ra, nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh. Nằm trên tháp, Liên Kiều cực kỳ nghi hoặc, không hiểu tại sao từ trước đến nay thân thể luôn khỏe mạnh lại suy yếu đến mức này, lại có thể té xỉu ở ngoài điện, nếu nói bởi vì biết lão hoàng đế sắp không xong mà tâm trạng nặng nề thì hình như giải thích không suông, rất khó tin. Phòng ngoài im lặng đột nhiên vọng đến sự ồn ào, tiếng bước chân lo lắng tiến vào điện nhanh như cơn gió cùng với tiếng mọi người hô to: “Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!” “Liên nhi--” tiếng nói gợi cảm đặc biệt trầm thấp của Mục Sa Tu Hạ vang lên, nhưng trong thanh âm của hắn giờ phút này lại có chút run rẩy. Nhìn thấy Liên Kiều nằm trên tháp, hắn vội chạy tới, trên mặt là sự lo lắng không hề che giấu, tại sao buổi sáng còn rất tốt lại đột nhiên té xỉu? Cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng nắm chặt. “Thái tử phi nương nương mắc bệnh gì? Tại sao lại đột nhiên té xỉu?” Thanh âm vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng không che dấu được sự sợ hãi trong lòng, hắn sợ nghe được đáp án không muốn nghe từ miệng thái y. “Ha ha!” Lão thái y đầu tiên là cười ha hả, sau đó khom người nói: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương không có bệnh!” Mắt lạnh bắn tới làm lão thái y hoảng sợ, điện hạ sắp nổi giận “Có ý gì? Mau nói rõ ràng cho bổn vương!” Mục Sa Tu Hạ không tránh khỏi có chút bực tức, tên lang băm này quả thật hồ đồ, Liên nhi của hắn té xỉu, lại còn nói nàng không có bệnh, không có bệnh sao lại yếu như vậy? Nếu không cho hắn một lời giải thích hài lòng, hắn không ngại tự tay bóp chết lão già có vẻ như đã chán sống này Haizz, tại thời điểm này còn làm trò bí hiểm với thái tử sao? Đây không phải là muốn chết à? Lão thái y xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm mặt nói: “Hồi bẩm điện hạ, thật ra là nương nương có thai” “Cái gì?” Mục Sa Tu Hạ hét lớn một tiếng Lão thái y sợ tới mức run lên, vội vàng nói thêm: “Hơn nữa nương nương đã có thai được nửa tháng, có thể nương nương không phát hiện, sơ ý, mới có thể….Nhưng mà hiện nay cơ thể mẹ cùng thai nhi đều rất khỏe mạnh” Phía sau lão thái y còn nói cái gì đó, nhưng Mục Sa Tu Hạ đều nghe không vào, biểu cảm trên mặt từ khó tin đến khiếp sợ, đến không nói lên lời, lại đến vui mừng khôn xiết. Run rẩy nắm lấy đôi tay Liên Kiều, ánh mắt trước sau vẫn lưu luyến trên gương mặt tuyệt thế lộ vẻ tái nhợt của nàng, trong mắt thể hiện tình cảm vừa vui vừa lo âu, vừa yêu vừa xót. Liên Kiều có mang, có cốt nhục của bọn họ, hắn rất vui, rất đắc chí, nhưng cũng lo lắng không biết thân thể con của hắn có chịu được không, thương tiếc nàng vì mang thai mà sắc mặt tái nhợt. Vừa hy vọng đứa nhỏ của bọn họ sinh ra lại vừa không muốn nàng sinh con vất vả. Tâm trạng rối rắm mâu thuẫn khiến cho trái tim hắn lúc lạnh lúc nóng, lúc cao lúc thấp, trong lúc nhất thời không có biện pháp Một tiếng ưm, Mục Sa Tu Hạ lập tức khẩn trương nhìn về phía Liên Kiều, cũng không dám dùng sức mà nắm tay nàng, chỉ sợ làm nàng bị thương “Liên nhi, Liên nhi, nàng tỉnh rồi?” Hắn nhẹ giọng gọi ở bên tai nàng, lúc này hắn cũng rất yếu đuối. Vui sướng vì lần đầu được làm cha khiến hắn nhất thời không biết làm sao. Từ từ mở hai mắt ra, điều đầu tiên Liên Kiều thấy là một ánh nhìn vô cùng phức tạp của đôi mắt màu lam. Nháy mắt nhìn lại, nàng nâng tay xoa hai gò má cương nghị của hắn, nở nụ cười… “Hạ, chúng ta có con rồi!” Một câu nói mềm mại của nàng đánh trúng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn, cho dù ý chí mạnh mẽ mấy cũng muốn tan chảy thành chỉ mềm. “Đúng, chúng ta có con, là con của hai chúng ta! Liên nhi, Liên nhi tốt của ta” Ôm nàng vào trong lòng ngực, hắn nói giọng khàn khàn, đáy mắt dần dần ẩm ướt Nàng nhắm mắt lại, chia sẻ sự vui sướng và xúc động của nhau. Nàng nhịn không được bắt đầu tưởng tượng đứa nhỏ của nàng và hắn sẽ có hình dáng như thế nào, là nam hay nữ, sẽ giống nàng hay giống hắn. Không biết từ lúc nào, mọi người trong điện đã lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ để lại đây một cặp đôi trẻ tuổi ôm nhau bị bao vây trong niềm hạnh phúc. Tuy rằng bọn họ cao cao tại thượng như vậy, nhưng đồng thời cũng là đôi vợ chồng trẻ lần đầu làm cha làm mẹ! “Liên nhi, đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, đừng có chạy qua chạy chạy lại giữa hoàng cung và phủ, bây giờ nàng là người có mang, nếu như có sơ xuất gì, đứa nhỏ làm sao bây giờ, ta làm sao bây giờ? Nàng có bao giờ nghĩ cho hai cha con chúng ta không?” Từ khi Mục Sa Tu Hạ biết Liên Kiều mang thai liền lo lắng đến suy nhược thần kinh, cả ngày tinh thần cứ căng thẳng. Không được làm cái này, không được làm cái kia, ngay cả đi hai bước cũng cho rằng là đang tự làm tổn hại mình, chỉ còn thiếu cột nàng vào trên giường thôi Liên Kiều thật sự sắp bị hắn bức điên rồi, đảo đảo tròng mắt, nàng thở dài: “Đừng mở miệng một cái là cha và con trai được không, cũng có thể là con gái mà.” Người này quá trọng nam khinh nữ, hết thuốc chữa. “Được, được, được, con gái ta cũng thích, chỉ cần là nàng sinh ta đều yêu, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở trong phủ, nằm ở trên giường, bảo ta làm cái gì cũng được” Hắn thỏa hiệp, chỉ cầu xin nàng đừng lấy bụng của mình ra để đùa giỡn. “Nhưng mà thân thể của phụ hoàng càng ngày càng kém, sợ là chỉ kéo dài được vài ngày” Liên Kiều nhíu mày, nhìn chung quanh vắng lặng mới nhẹ nhàng nói ra tình hình thực tế. Sắc mặt Mục Sa Tu Hạ trở nên nghiêm trọng, khẽ gật đầu nói: “Được rồi, đã như thế, nàng chỉ cần cố gắng tận hiếu là được, đừng làm chính mình mệt mỏi” “Hạ------” nàng nhìn hắn, muốn nói lại thôi Hắn khoát tay, biết nàng muốn nói điều gì, nghiến răng nói giọng buồn bã: “Việc của phụ hoàng trong lòng ta đã có tính toán, rất nhiều việc đều đang được thực hiện, nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý thật tốt”. Hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, chắc chắn sẽ dẫn đến một vòng tranh chấp mới trong triều đình, hắn là thái tử, người kế thừa danh chính ngôn thuận. Thế nhưng vẫn không thể gạt bỏ được đám loạn thần tặc tử như hổ rình mồi mơ ước ngôi vị hoàng đế, ai có dã tâm, ai có ý đồ, sẽ thể hiện rõ trong quá trình chuyển đổi từ cũ sang mới này. Mục Sa Tu Hạ vốn không hề sợ thời khắc đó đến, hoàn toàn ngược lại, tay hắn đang cầm kiếm sẵn sàng chờ đợi đến lúc ấy! Thời khắc này tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng một khi vấn đề được giải quyết thì con đường vị trí đế vương của hắn sau này lại được dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn. Cho nên, hắn đang đợi, đợi xem ai mất kiên nhẫn trước Bên trong đại điện, tiếng thở dốc của hoàng đế càng ngày càng hỗn loạn nặng nề, đàm ở trong cổ họng theo sự thở ra hít vào bị khí quản phun ra nuốt vào, từ từ cướp đi không khí của ông Liên Kiều ngồi một bên giường đã bất lực, chỉ có thể sai tiểu cung nữ dùng khăn bố bao bọc ngón trỏ thọc sâu vào khoang miệng ông nạo vét dịch đàm. Thuốc và châm cứu đã không còn hiệu nghiệm đối với tình trạng bây giờ của hoàng đế, tình hình này của ông không phải chết vì trái tim suy yếu mà sẽ chết vì không hít thở được do đàm làm tắc nghẽn khí quản. Cho dù có dụng cụ tiên tiến ở thời hiện đại hỗ trợ, cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Chờ chết là việc duy nhất có thể làm bây giờ của nam nhân cả đời quyền lực, vinh hoa cự điểm này. Dựa trên góc độ này mà nói, quy trình sinh mệnh đối với mỗi người đều rất công bằng, cho dù là giàu sang phú quý hay hèn mọn đê tiện, đều không tránh khỏi quá trình sinh lão bệnh tử Văn võ cả triều đều quỳ ngoài điện, hoàng thân quốc thích thì quỳ trong điện. Tất cả mọi người đang đợi, chờ đợi một thời khắc nào đó đến. Lúc này lão hoàng đế đột nhiên từ từ mở mắt ra, nhìn Liên Kiều trước giường, lại di chuyển ánh mắt về phía đứa con yêu dấu nhất cũng hài lòng nhất của mình---Mục Sa Tu Hạ, vẻ mặt rất thư thái. Liên Kiều biết, đó là hồi quang phản chiếu thời gian của ông không còn nhiều lắm “Hạ nhi….” “Phụ hoàng!” Mục Sa Tu Hạ đưa tay nắm lấy một bàn tay của hoàng đế, trong đáy mắt là sự đau xót. Hoàng đế nở nụ cười, cười thật thỏa mãn, nhẹ giọng nói: “Cách Tát giao cho con trẫm rất an tâm” “Phụ hoàng, thần nhi nhất định không phụ lòng phó thác và kỳ vọng của phụ hoàng”. Lúc này thể hiện sự thương tâm và không đành lòng nhiều như thế nào đi nữa cũng đều là dư thừa. Ở trước mặt đế vương hắn không đơn giản chỉ đảm đương vai trò của một người con mà thôi, hắn là con, cũng là thần tử, lại là vua, vị vua mới tương lai của Cách Tát! Chỉ có kẻ yếu đuối mới biểu lộ ra sự thống khổ, điều hắn phải làm là để phụ vương yên tâm về mình, yên lòng mà truyền ngôi, yên lòng mà ra đi, chết mà không tiếc nuối mới là tận hiếu “Tốt…Không hổ là con của trẫm!” Tiếng cuối cùng của lão hoàng đế đột nhiên nâng cao âm lượng, rồi sau đó ánh mắt thanh tỉnh nhờ vào hồi quang phản chiếu của người dần dần vẩn đục, cuối cùng trở nên tối tăm không ánh sáng, đôi mắt chậm rãi nhắm lại. “Phụ hoàng?!” Mục Sa Tu Hạ nhíu mày, chăm chú nhìn vào vị hoàng đế dường như đang ngủ say trước mặt Liên Kiều vươn tay ra dò xét hơi thở của ông, sau đó bắt mạch, cuối cùng ảm đạm lắc đầu, khóe mắt lặng yên rơi xuống hai vệt trong suốt. “Hoàng thượng…” mọi người cả trong điện lẫn ngoài điện cùng nhau nằm rạp xuống, lớn tiếng kêu gào, tiếng khóc nức nở. Một lúc sau, Mục Sa Tu Hạ chậm rãi đứng lên, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người, sóng lưng thẳng tắp, lớn tiếng ai oán hô: “Hoàng thượng----băng hà!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]