Chương trước
Chương sau


Cơ thể nữ tính trắng ngọc đẫy đà và thân thể nam giới cường tráng khỏe mạnh quấn quýt nhau cùng một chỗ, trước mắt nàng không ngừng quay cuồng. Sự va chạm rất nhanh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nữ nhân rên rỉ kêu to điên cuồng mà lại đam mê, nam nhân thì dũng mãnh rong ruổi, đôi mắt hung ác nham hiểm không hề mang chút tình cảm nào chỉ có sự hoang dã và cuồng dại nguyên thủy, tàn nhẫn mà mạnh mẽ tiến sâu vào kéo theo một âm thanh nữ tính thét chói tai vì vui sướng, móng tay được tỉ mỉ sơn đỏ đâm sâu vào lưng người nam nhân, cào thành từng đường màu đỏ, cố sức mở ra hai chân, mong chờ người nam nhân ngược đãi không thương tiếc. Mồ hôi ẩm ướt dính dấp, hai cơ thể một trắng một đen giằng co, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập một thứ mùi đặc biệt.
Liên Kiều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, nàng muốn chạy trốn, nhưng hai chân vẫn chôn tại chỗ, không thể di chuyển chút nào. Nàng muốn thét lên sợ hãi, cổ họng lại không phát ra được thanh âm nào, đứng tại chỗ nhìn hai người ở trên giường đã rơi vào sự điên cuồng, nàng muốn duy trì bình tĩnh, nhưng lại khiến nước mắt rơi lả tả, muốn ngừng cũng ngừng không được…Thì ra, cảm giác này gọi là đau lòng, rốt cuộc nàng đã hiểu rõ
Nàng biết Mục Sa Tu Hạ có vô số nữ nhân, nàng luôn biết, nhưng biết và thấy tận mắt là hai chuyện khác nhau. Nàng tưởng rằng nàng có thể không so đo, tưởng rằng có thể nghĩ thông suốt, tưởng rằng chỉ cần hai người yêu nhau có thể đánh bại tất cả, nhưng nàng sai lầm rồi, quá sai rồi.
Nhìn thấy nữ nhân kia hầu hạ ở dưới thân hắn, phóng đảng rên rỉ, run rẩy, nàng cảm thấy mình và nữ nhân kia không có gì khác biệt, ít nhất là ở dưới thân hắn không có gì khác biệt, điều này làm cho nàng ghê tởm, nàng rất ghê tởm chính mình, chán ghét chính mình, thì ra ở dưới thân hắn nàng cũng kinh khủng như vậy. Thì ra tất cả đều là do nàng nghĩ quá tốt đẹp, khờ khạo đến mức buồn cười!
Mục Sa Tu Hạ đã sớm biết Liên Kiều đứng ở đó, từ lúc nàng đến bên ngoài điện hắn đã biết, nhưng hắn không ngừng lại được, cũng không muốn ngừng lại. Hắn phải nhanh chóng giải quyết triệt để nữ nhân dưới thân, chỉ trông mong có thể làm cho nàng mang thai, hắn sẽ không cần dây dưa với nữ nhân này nữa.
Gầm vài tiếng khàn khàn, hắn phun rắc mầm móng cực nóng trong thân thể nữ nhân như mong muốn. Sau đó thoát ra không hề lưu luyến, rút lui. Còn nữ nhân phía dưới cũng không chịu đựng nổi sự kích thích hoan lạc vui sướng lần đầu tiên nên đã hôn mê bất tỉnh. Chết tiệt, Liên Kiều vậy mà ở phía sau nhìn hắn hoàn tất mọi chuyện.
Xoay người lại, hắn lạnh lùng, phẫn nộ nhìn về phía nữ nhân ở phía sau. Lại kinh ngạc nhìn thấy đôi mắt bi thương đầy lệ rơi của nàng, lòng hắn bị bóp chặt đến đau đớn. Chửi rủa một tiếng, hắn lõa thể đi về phía nàng.
“Đừng tới đây!” Nàng đột nhiên thét chói tai, dường như bừng tỉnh lui về phía sau một bước.
Nàng không hiểu, tại sao lúc ở bên vách núi hắn và nàng có thể hứa hẹn sinh tử, xem nhẹ cái chết, tại sao lúc đến bước đường cùng hắn và nàng có thể nắm tay lẫn nhau, không chia lìa, nhưng không có cách nào đi cùng nhau trong cuộc sống bình thường, một lòng một dạ. Chẳng lẽ tình yêu đã từng trải qua sinh tử cũng yếu ớt không chịu nổi một sự tấn công sao? Nàng thật sự không hiểu.
“Liên nhi…” Hắn khàn giọng gọi nhỏ, trong lòng đau đớn, chẳng lẽ nàng không thể cảm thông cho hắn một chút sao? Hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ!
“Đừng gọi ta, đừng gọi ta như vậy!” Nàng không chịu nổi, mới vừa cùng nữ nhân khác điên cuồng, xoay người một cái hắn lại gọi nàng thâm tình như vậy, nàng gần như muốn sụp đổ rồi.
Trong lòng đang chảu máu, hắn nhìn không thấy, nhưng nàng lại nghe thấy, máu nhỏ từng giọt, tất cả đều phun vào trong dạ dày gây khuấy động, lại lảo đảo lui một bước, Mục Sa Tu Hạ thấy hoảng sợ, phía sau nàng là bậc thềm, nàng không thấy sao? Chết tiệt, còn không cho hắn đến gần!
Sợ nàng sẽ ngã gãy cổ, không để ý đến sự phản đối của nàng, Mục Sa Tu Hạ bước nhanh lại gần. Theo bản năng nàng lảo đảo muốn chạy trốn, chân lui về sau lại giẫm vào khoảng không, thân thể không kìm lại được ngã về phía sau, Mục Sa Tu Hạ phi thân đến đỡ thân thể nàng đang ngã xuống, không để cho nàng ngã, đồng thời quát lớn với nàng.
“Nàng mù hay sao mà không nhìn thấy?”
Đôi mắt ngấn lệ đầy sương mù của nàng thật sự không nhìn thấy, cái gì cũng không thấy. Nàng chỉ là một người mù, cũng là người điếc, không nhìn được cũng không nghe được, mới có thể để cho chính mình trốn tránh một cách mù quáng, trốn tránh thực tế việc hắn có thê thiếp thành đàn. Thì ra, nhìn thấy, thật sự quá đau đớn!
Sự im lặng của nàng, nước mắt của nàng, sự hoang mang của nàng, sự thương tâm của nàng làm cho hắn đau xót, rối rắm. Hắn thầm mắng chính mình không cẩn thận, để cho nàng thấy được cảnh này, nàng vốn dĩ có thể không cần biết.
Cánh tay dài vung lên, khoác áo bào, hắn ôm nàng rời đi
“Liên nhi…” Trở lại tẩm cung, luyến tiếc thương yêu đặt nàng trên giường, Mục Sa Tu Hạ đau khổ gọi nàng, lại không nhận được sự đáp lại của nàng
“Liên nhi…Nàng đừng…không hiểu chuyện như vậy…” Hắn lo lắng, dáng điệu của nàng làm cho hắn cảm thấy hơi sợ hãi, trước kia đã từng chịu chèn ép và đã kích, cũng không thấy nàng có bộ dáng như thế này.
Ánh mắt nàng nhìn hắn có chút mờ mịt, gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời. Thì ra nàng bị xem là một nữ nhân không hiểu chuyện, như vậy hiểu chuyện thì nên như thế nào?
Trong lòng rét lạnh, nàng ngẩng đầu lên, không cho lệ làm nhức nhối mắt, nàng không muốn nhìn thấy hắn.
“Đi ra ngoài!” Nàng lạnh lùng nói
Hắn ngạc nhiên, thái độ của nàng làm cho hắn tức giận, không cam chịu việc nàng không nhìn hắn, hắn phải bắt nàng nhìn thẳng vào hắn, hắn là phu quân của nàng
Khoảnh khắc hôn lên môi nàng, hắn cảm nhận được sự kháng cự của nàng. Cho dù nàng đánh hắn, đá hắn, đập hắn như thế nào, cũng không buông tay, không thả lỏng, đem sự kháng cự đó nuốt vào trong bụng, hắn muốn dùng sự nhiệt tình như thế để làm cho nàng hiểu được rằng trong lòng hắn chỉ có nàng.
Không quan tâm đến sự phản đối của nàng hắn xé rách quần áo nàng, giữ chặt tay nàng, hắn hôn khô những giọt lệ của nàng, dùng sức mạnh của mình ngăn chặn thân thể không ngừng vặn vẹo phản kháng của nàng, cúi đầu hôn hạt đỏ thẫm trước ngực nàng, gặm cắn, mút, ý đồ muốn dụ dỗ dục vọng nguyên thủy của nàng, nhưng hắn không cách nào đạt được hiệu quả như trước kia, nàng vẫn bài xích hắn, thét lên bài xích hắn.
Hắn thở gấp, không đợi nàng kịp chuẩn bị đã mạnh mẽ mở ra hai chân của nàng, không hề để ý đến tiếng la to khóc lóc của nàng mà ngông cuồng xâm nhập, một tiếng rên rỉ từ miệng nàng tràn ra, nàng không kêu gào nữa, thân mình nàng lạnh như băng, để mặc hắn điên cuồng rong ruổi. Hắn khí thế bừng bừng, va chạm mãnh liệt, hy vọng nàng cũng lửa nóng như hắn, nhưng hắn lại chán nản phát hiện thân thể của nàng càng ngày càng lạnh, cho dù hắn có cố gắng đến như thế nào hắn vẫn không khơi dậy được lửa trong lòng nàng … Mãi cho đến khi hắn điên cuồng hét lên một tiếng, giữa lúc rút ra khỏi cơ thể nàng, đáy mắt lạnh nhạt của nàng làm cho hắn cảm thấy xa lạ, làm cho hắn e ngại, thì ra hắn cũng có lúc sợ hãi.
Không thể tiếp tục ở lại đây, sự cứng nhắc của nàng làm bỏng mắt hắn, xé đau tim hắn, xoay người lại, hắn chạy trốn ra ngoài, giống như một kẻ hèn nhát. Hắn đi rồi, không hề lưu luyến mà rời đi, trong lòng bỗng chốc bị khoét một khoảng trống. Liên Kiều nâng người dậy, thay lại quần áo thích hợp, tê dại cứng ngắc đi ra ngoài, không hề có mục đích, nàng chỉ muốn rời đi.
Gió đầu xuân vẫn còn lạnh, đi trong cung điện, nàng lại không cảm thấy lạnh, bởi vì lòng đã lạnh rồi. Vô thức đi đến cửa cung, bị thị vệ cản đường, nàng quan sát cửa cung cao lớn, giống như cái miệng to đang giương răng nanh, mà nàng lại bị nhốt bên trong, không đi ra ngoài được, thì ra nàng mới là người không thể gia nhập vào trong cái thế giới lạ lẫm này
Chán nản xoay người lại, nàng mù mờ
“Thái tử phi nương nương?” Có người gọi ở phía sau, nàng quay người lại, là Lạc Phong!
Không biết vì sao, nàng lại khóc, giống như một đứa nhỏ chịu uất ức, khóc mãi không ngừng
Lạc Phong luống cuống tay chân, vươn hai tay ra, không biết nên ôm nàng hay là nên buông xuống.
Rốt cuộc thở dài nói: “Đi theo ta!”
Lúc đi tới điện Trầm Hương đã là thời gian lên đèn, đỡ nàng ngồi xuống, Lạc Phong nhẹ nhàng hỏi: “Dùng bữa tối chưa?”
Lắc đầu, nàng mệt mỏi đến nỗi không nói nên lời.
Hắn không nói lời nào nữa, truyền lệnh xuống, sau đó cùng ngồi xuống với nàng, không biết tại sao nàng lại thương tâm như thế, nhưng cho dù nét mặt nàng cô đơn thì cũng vẫn đẹp đến kinh người.
Đồ ăn bày trên bàn, nàng cũng không quan tâm, lẳng lặng mà ăn, tinh thần ngẩn ngơ. Hắn yên lặng ở bên cạnh, cùng nàng ăn, cảm nhận được thương tâm trong lòng nàng nên không quấy rầy.
“Lạc Phong” Nàng đột nhiên mở miệng gọi hắn
Hắn buông bát xuống, dịu dàng nhìn nàng: “Cái gì?”
Ánh mắt nhìn thẳng ngoài cửa, giọng nói của nàng nghe như thật xa xôi: “Có thể mang ta rời khỏi đây không?”
Ánh mắt hắn ngưng lại, mày nhíu chặt, không nói gì.
“Ở trong này ta chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ” Thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm lại bất lực nhìn về phía hắn.
Lồng ngực tắc nghẽn, người con gái này, từ lúc quen biết người con gái này ở Cách Tát, thì ánh mắt nàng vẫn luôn tự tin, giảo hoạt, trong trẻo, vui tươi, từ yếu đuối bất lực dường như chưa từng phù hợp với nàng, nhưng bây giờ lại xuất hiện thật rõ ràng nơi đáy mắt của nàng. Ý nghĩ thương xót tự đáy lòng trong nháy mắt chế trụ hắn, chưa từng nghĩ đến việc một nữ nhân kiên cường, mặt bi thương lại có sức lay động lớn đến như thế. Hắn suýt nữa đã đồng ý với nàng
Cuối cùng hắn vẫn chỉ cười áy náy: “Thật xin lỗi….”
“Phải không?” Nàng cười thật buồn, “Thật xin lỗi, ta không nên làm khó ngươi” Nàng lại im lặng cúi đầu ăn cơm, chỉ ăn cơm, không hề đụng đến đồ ăn
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn vẫn là nhịn không được nên hỏi
“Không có việc gì, chỉ muốn đi ra ngoài dạo” Trong miệng ngậm cơm, nàng trả lời ậm ờ, vẫn luôn lùa cơm
Cân nhắc lại, hắn chậm rãi nói: “Nếu chỉ muốn đi ra ngoài dạo, thật ra vẫn có thể”
Nàng ngừng lại một lát, vội vàng nuốt cơm trong miệng: “Có thể sao? Bây giờ được không?”
Bị sự khẩn thiết trong ánh mắt nàng mê hoặc, hắn mỉm cười gật đầu: “Được, ta sai người chuẩn bị bộ liễn”
“Không!” Nàng gọi hắn lại, yêu cầu, “Ta muốn cưỡi ngựa”
Gió thổi mạnh vù vù, màn đêm yên tĩnh chỉ có từng hồi vó ngựa. Liên Kiều biết cưỡi ngựa, nhưng vì cưỡi không tốt nên chưa từng dám chạy nhanh, lúc này đây lại để mặc con ngựa phi nước đại, mượn điều này để trút bỏ những tích tụ trong lòng. Lạc Phong lo lắng theo sát phía sau, tư thế cưỡi ngựa của nàng không ổn, vì đề phòng nàng ngã xuống ngựa bất cứ lúc nào, hắn cố sức duy trì cùng tốc độ chạy ngang với nàng
Đến dưới một ngọn núi gần hoàng cung, Liên Kiều ghìm cương ngựa, xuống ngựa sóng vai đi cùng Lạc Phong. Gió núi thổi tung tóc của nàng, bay liệng thật xinh đẹp dưới ánh trắng trắng bạc
“Lạnh không?” Áo choàng trên khuỷu tay chuẩn bị choàng cho nàng bất cứ lúc nào
Lắc đầu, nàng chậm rãi đi về phía ngọn núi, nàng muốn mình lạnh, cành lạnh càng bình tĩnh, nàng muốn suy nghĩ một vài việc. Lạc Phong nhắm mắt theo đuôi, thung lũng vào ban đêm tương đối nguy hiểm
Đường núi hơi gập ghềnh, may mà có ánh trăng trắng chiếu sáng, bị gió núi thổi qua, con người cũng có chút tỉnh táo. Nhìn chăm chú cái bóng méo mó của mình trên mặt đất, nàng cười khổ. Rốt cuộc nàng đang làm gì? Trình diễn khóc sướt mướt, lắp bắp cho ai xem? Ai sẽ quan tâm? Có lẽ đối với Mục Sa Tu Hạ mà nói, hắn đã cho nàng quá nhiều, hắn cho nàng trái tim, cho nàng yêu thương, thậm chí tính mệnh cũng có thể cho nàng, đối với một người nam nhân mà nói, biểu hiện của hắn cũng đã đủ tốt rồi. Vậy nước mắt và sự kháng cự của nàng phải chăng chứng minh rằng nàng rất tham lam?
Có lẽ yêu cầu tâm hồn chung thủy của một người nam nhân đã là rất xa xỉ, chứ đừng muốn ngay cả thân thể cũng chung thủy với một nữ nhân. Là nàng cưỡng cầu sao? Có lẽ hai linh hồn đến từ không gian khác nhau thì đối lập lẫn nhau là điều tất nhiên, chỉ phải xem ai chịu đầu hàng trước thôi. Trở ngại này nàng nên lựa chọn bỏ qua hay là trốn chạy?
Lạc Phong đứng ở phía sau nàng, nhìn nàng cúi đầu trầm tư, đường nét của sườn mặt, đường cong của chiếc cổ, đẹp đến mức khiến người ta phải mơ mộng. Một cái nhíu mày, một nụ cười, giơ tay nhấc chân của nàng đều sinh ra sự hấp dẫn chết người đối với tất cả nam nhân. Hắn thừa nhận hắn bị hấp dẫn, nhưng mà vẻ đẹp của nàng lại không liên quan đến hắn, bởi vì nàng là thê tử của người khác
Bất đắc dĩ thở dài trong lòng, điều tốt đẹp không nhất thiết phải chiếm giữ, thưởng thức cũng là sự lựa chọn không tệ, hắn chỉ có thể an ủi chính mình như vậy
“Lạc Phong, chúng ta trở về thôi!” Liên Kiều xoay người lại, trong lòng đã có quyết định
Chân nàng vừa bước một bước liền giẫm phải một hòn đá gồ lên, cơ thể không ổn định nghiêng về phía sau, Lạc Phong nhanh chóng tiến lên, ôm ngang thắt lưng của nàng, nàng theo bản năng đưa tay ra ôm lấy cổ hắn. Dưới ánh trăng, hình cảnh của hai ngươi trông thật mờ ám.
“Hai người các ngươi đang làm gì?”
Phía sau lưng có một tiếng nói ảm đạm lạnh lẽo truyền tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.