Thả hắn ra, Liên Kiều thảnh thơi ngồi tựa lưng vào ghế, liếc mắt quan sát đánh giá hắn, vừa rồi ở trên đại điện cách khá xa, không thể nhìn kỹ, hiện tại nhìn gần, tiểu tử này da thịt mịn màng non mềm, thật đúng là không thể che đậy, thêm một thân hoa phục này càng hiện rõ khí chất sang trọng. Xinh đẹp, thật sự là xinh đẹp!
Bị Liên Kiều nhìn đến cả người phát run, Lạc Phong mất tự nhiên ho nhẹ: “Kỳ thật ta là từ thượng kinh trốn tới.”
“Ừ!” Liên Kiều gật đầu, “Mục Sa Tu Hạ không giết ngươi là coi như ngươi mạng lớn rồi!”
Lạc Phong cười tự giễu: “Thái tử không những không giết ta, ngược lại còn cho ta làm quốc chủ.”
Liên Kiều kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Quốc chủ? Nhưng mà…”
“Nhưng mà, cuối cùng ta vẫn là thoái vị nhường ngôi cho phụ hoàng!” Hắn nói tiếp.
Nhìn hắn, Liên Kiều hiểu rõ, gật đầu, ôn nhu nói: “Ngươi là đứa trẻ tốt.”
Lạc Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, một loại cảm xúc không thể nói rõ lưu chuyển trong ánh mắt hắn, lần đầu tiên có người nói hắn như vậy. Đối với chuyện hắn thoái vị, rất nhiều người bàn tán sau lưng, không phải nói hắn đần, thì nói hắn ngốc, hoặc nói hắn sợ phiền phức, nhát gan, hoặc nói hắn là đứa con có hiếu. Nhưng một câu đứa trẻ tốt của Liên Kiều, lại làm cho hắn rung động. Hắn có thể cảm giác được nàng là sự thật hiểu rõ cách nghĩ của hắn ý.
“Thiên hạ đại loạn, thù trong giặc ngoài, nước chẳng thành nước, nhà chẳng ra nhà, thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-nu-xuan-thu/2762428/chuong-47.html