Đã là đầu hạ nên buổi tối cũng có chút lạnh. Hoa viên trong thái y viện nguyên bản đang nở rộ hoa nhưng đều bị Liên Kiều nhổ sạch, trồng lên các loại thảo dược. Tưới nước cho thảo dược xong, thấy anh trăng thật đẹp liền lôi kéo Y Mã ra ngồi ở chòi nghỉ mắt kể chuyện ma quỷ, làm cho tiểu nha đầu sợ tới mức la hét um sùm.
“Cuối cùng thế nào?” Y Mã sợ tới mức chết khiếp nhưng nhịn không được vẫn muốn biết kết cục.
Mặt Liên Kiều có một nữa ẩn trong tối, một nữa bị ánh trăng chiếu vào có chút ghê rợn.
“Cuối cùng nha—nữ quỷ bám trên người vị chủ nhà, cứ như vậy mà hòa thành một a….” Liên Kiều duỗi thẳng hai tay giả bộ hướng trên người Y Mã nhào tới, nào biết tiểu nha đầu “A” một tiếng kinh hoàng thảm thiết, hai mắt khẽ đảo ngã ra bất tỉnh.
“Hứ, thật vô dụng.” Liên Kiều cười nhạt. Đứng lên chuẩn bị kêu Tiểu Đức Tử lại đem nha đầu vô dụng này khiêng trở về. Giương mắt lên lại vừa thấy trước cửa có một người đang đứng.
“Vương gia thật có nhã hứng đi tản bộ.” Liên Kiều không nóng không lạnh chào hỏi. Vốn muốn làm như là không thấy hắn, lập tức rời khỏi đây. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy không cần, hắn tuyệt đối không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.
Long Tiêu vẫn lộ vẻ tự cho là tuấn tú nhất mà tươi cười nói: “Liên thái y kể chuyện rất thú vị.”
Nàng chớp mắt nhìn hắn, không biết hắn đang nói cái gì.
“Không rõ là sau khi người chết thì có hồn phách hay không, có thể luân hồi hay không, có thể bám vào trên sinh mệnh khác hay không.”
Người này nói chuyện thật kỳ quái, không biết hắn nói cái này là có ý gì, tóm lại Liên Kiều nghe tới liền biết hắn đang có ẩn tâm.
Được rồi, nếu phải thảo luận vấn đề này vậy cho hắn một chút tư tưởng giáo dục mới đi: “Người đã chết lúc sau là dạng gì thật ra ta không biết, nhưng thiện ác hữu báo, báo ứng sẽ xác đáng, người đang làm thì trời đang nhìn. Nhân quả tuần hoàn, không phải là không báo mà thời điểm chưa tới mà thôi.”
“Tuệt, thật sự tuyệt diệu”. Không ngờ rằng hắn lại nhẹ nhàng tán thưởng, buồn nôn, chỉ làm ra vẻ mà thôi.
“Liên thái y, lời nói của nàng thật sự rất sâu sắc.”
Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Không dám, vẫn là trị bệnh cứu người thiết thực hơn.”
Long Tiêu gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời nói của nàng: “Y thuật Liên thái y trác tuyệt, không biết vi sư ở nơi nào?”
“Vô sự tự thông.” Muốn nàng nói ra, không có cửa đâu.
Hắn cười: “Liên thái y thật đúng là người thông minh nhất thiên hạ.”
Nàng nghe ra hắn nói là có ý chăm chọc, liền trả lời lại một cách mỉa mai: “Thực tiễn là hiểu biết thực tế chính xác nhất, tri thức trên sách vở nhất định phải là chân lý sao?”
Hắn cười to, con ngươi phát sáng: “Hay cho một câu thực tiễn là hiểu biết chính xác nhất, Liên thái y thật sự là diệu ngữ mênh mông. Long mỗ bội phục.”
Bội phục còn chưa cút? Liên Kiều thầm mắng trong lòng.
“Liên thái y nghĩ tới đi Lương quốc phát triển không.”
“Lý do?”
“Lương quốc đất rộng của nhiều, lịch sử lâu đời, khí hậu hợp lòng người, như vậy thì nhân tài như Liên thái y mới có thể tha hồ vận dụng sở trường.”
“Theo ta được biết, thực lực của Cách Tát quốc cũng không thua gì so với Lương quốc, kém hơn chỉ có Phiên quốc mà thôi. Nếu hôm nay ta là thái y của Phiên quốc, Vương gia nói như vậy thật sự có chút hấp dẫn.”
“Tuy nói vậy nhưng Lương quốc ta là một đại quốc mênh mông rộng lớn, cũng không phải nhất thời mới nỗi như Cách Tát quốc, vậy thì sao có thể so sánh bằng.”
Liên Kiều cười lạnh: “Cách Tát quốc dã tâm bừng bừng, đối với Phiên quốc như hổ rình mồi, sớm đem Phiên quốc như vật trong bàn tay, tin tưởng Hoàng đế Lương quốc đã sớm thấy rõ lợi hại trong đó, vì vậy mới phái Vương gia ngài đi sứ Cách Tát, nguyện hai quốc thân thiện hữu hảo, chẳng lẽ không phải ngầm đồng ý với sách lược xa thân gần đánh sao? Nếu không phải tâm không lo lắng băn khoăn sao lại tự hạ giá trị của mình. Lương quốc thật muốn đến đây sao?”
Từng chữ từng chữ như châu ngọc đổ vào, Long Tiêu lại không dùng được ngôn từ nào chống đỡ, hắn lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân trước mắt này đáng sợ, có thể hiểu rõ càng đáng sợ hơn. Một thái y trong thái y viện nho nhỏ lại nhìn thấy rõ phong vân biến hoá, như nắm trong tay mọi điều. Nàng có thật là một thầy thuốc không?
“Liên thái y dường như không phải người Cách Tát quốc.”
“Phải thì sao, mà không phải thì sao?”
Long Tiêu áy náy nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy dung mạo Liên thái y càng nhìn càng thấy giống người Lương quốc.”
Nếu hắn nghĩ hắn biết chi tiết về nàng thì nàng sẽ cho hắn một đáp án: “Ta đã bị trọng thương, tỉnh lại cảm thấy như là đã chết một lần, chuyện cũ trước kia không nhớ chút gì hết.”
“Mất trí nhớ?” Hắn lặp lại lời của nàng, tựa như khó có thể tin được.
“Không sai, là mất trí nhớ.” Liên Kiều lạnh nhạt, “Một người mất đi trí nhớ cũng không phải chuyện xấu, có lẽ ta trước kia sống một cuộc sống cũng không vui vẻ nên trời thương xót cho ta cơ hội sống lại lần nữa. Cuộc sống rất ngắn ngủi, người nhiều hơn việc, không có gì nhìn không ra nghĩ không ra, nên quên thì quên, khi người quên đi hết thảy sẽ phát hiện ra, trên thế giới này không có gì người không bỏ xuống được. Người không cần phải mang nhiều ký ức, làm vậy chỉ thêm mệt.”
Thấy hắn kinh ngạc đến xuất thần, nàng thản nhiên ngầm ra tiếng đuổi khách: “Muộn rồi, đêm lại lạnh, ở bên ngoài lâu như vậy rất dễ nhiễm bệnh, Vương gia thỉnh sớm đi nghĩ ngơi.”
“Không tiễn” Liên Kiều xoay người lên lầu, để hắn một mình trong đình viện.
Long Tiêu giương mắt nhìn lên, gian phòng ở lầu hai vừa sáng đèn, trên cửa sổ in bóng một bóng dáng yểu điệu ôn nhu. Nhìn đạo bóng dáng kia, hắn có chút mê hoặc, khẽ lẩm bẩm: “Sớm biết hôm nay như vậy, bổn vương tuyệt không đem ngươi đưa cho bất luận kẻ nào.”
Bên ngoài thành, sa mạc rộng lớn thẳng tắp mà yên tĩnh.
Một đạo bóng đen nhanh một cách quỷ mị, nhẹ nhàng lướt tới, dừng ở dưới tán cây hồ dương.
“Hắc Ly tham kiến đại nhân.”
Sau cây hồ dương một giọng nam trầm thấp vang lên: “Từ ngày hôm nay ngươi phải theo dõi Điệp Tiên chặt chẽ từng nhất cử nhất động, có tình huống gì lập tức báo cáo.”
“Dạ”
“Mặt khác, không được làm cho nàng phát hiện ngươi, lại càng không được quấy rầy nàng, đừng cho là ta không biết ngươi và nàng có chuyện xấu gì, hiểu chưa?”
“Tuân mệnh.” Mồ hôi lạnh từ thái dương Hắc y chảy ra.
“Việc đánh cấp Thiên Lang Nha tạm hoãn, ta sẽ phái người khác đi làm.”
“Dạ”
“Còn chưa cút?”
“Đại nhân, nửa năm,… giải dược của ta…”
Một cái bình màu bạc nhỏ bắn ra, người nọ tiếp được, đầu chân mày rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân…”
“Cút”
Bóng đen lao đi, một người bước ra từ sau cây hồ dương, cũng một thân hắc y che mặt, chính là có một đôi mắt phượng nhiếp hồn làm cho người ta khó có thể quên được.
“Nửa năm, độc của ngươi không phát tác, ngay cả ấn ký hoa mai của độc dược cũng biến mất, trên đời này độc này không có thuốc giải, là được thần y giải hay là ngươi căn bản không phải là Điệp Tiên?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]