Trở lại tù thất[1] nhưng lại không thấy Đằng Triệt và Tô Lạp. Liên Kiều trong lòng chợt lạnh, các nàng chung quy cũng không thoát chết sao? Nhưng nàng cũng nhanh chóng bác bỏ phỏng đoán của mình trước đó, các nàng không thể đến bây giờ mới bị giết, nhất định là có nguyên nhân khác, có lẽ là bị đưa đến nơi tù thất khác. [1] tù thất: nơi giam giữ tù nhân Thân thể nàng thấm mệt, muốn nằm bật ra giường ngủ nhưng thủy chung không ngủ được, nàng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một cái cây cam thảo, thuận tiện ngắt một lá cây cầm trên tay nhìn ngắm. Nàng biết đây là một loại sinh trưởng trong các đồng cỏ ở sa mạc, toàn bộ cây này đều có thể dùng được, hoa có thể ăn được cũng có thể sấy khô rồi ăn, lá cây của nó sẽ thay đổi theo mùa mà có từng loại hương vị ngon khác nhau. Trong khoảng tháng năm, sáu vào mùa hè là lúc lá và thân cây sẽ sinh ra chất dính, động vật ăn phải sẽ bị ‘thổ thủy’ (tiêu chảy),ăn quả tươi sẽ khiến bụng trướng đau, nhưng sau khi sấy khô sẽ không độc hại. Nhiều loại thực vật thật kỳ dị, chúng biến đổi theo môi trường, khả năng thích ứng và sức sống mãnh liệt mặc dù nhỏ bé nhưng khi cần chúng sẽ tự dùng độc của mình để tự vệ, so với con người thì mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhìn thành lâu cao cao, ánh mặt trời chiếu lên tường thành xa hoa vàng óng ánh, Liên Kiều chậm rãi đem phiến lá cam thảo lên môi nhẹ nhàng thổi ra một khúc nhạc dân ca “Mặt trời trên thảo nguyên không bao giờ lặn”, thanh âm thanh thúy từ phiến lá vang vọng quanh quẩn theo cửa sổ bay ra bốn phía. Khúc nhạc vừa mới hết, tiếng thở dài từ trong sâu kín tận đáy lòng ai đó lại vang lên, Liên Kiều hoảng sợ, vội vàng từ trên ghế đứng lên, thanh âm này thật quỷ dị giống như đang ở bên tai mình, nhưng rõ ràng trong phòng không có ai a. Một bóng người chợt lóe, Liên Kiều lúc này mới thấy rõ có một nam nhân đang đứng ngoài cửa sổ. Thân mặc trường bào kiểu Ảrập nhưng không đội một cái mũ kiểu Ảrập, một kiểu như áo mũ đính kèm, trong cái mũ trùm rộng bay ra những sợi tóc vàng mềm mại óng ánh. Gương mặt tinh tế hài hoà như ngọc được chạm trổ, đáng tiếc mi mắt buông xuống nên không thể nhìn được ánh mắt của hắn. Liên Kiều cảm nhận được hắn không gây nguy hiểm cho mình nên yên lòng hỏi: “Ngươi là ai?” Trên khuôn mặt của vị ngọc diện nam tử gợi lên một nụ cười khẽ: “Ngươi thổi khúc nhạc này rất êm tai, ta thích.” Nam tử này mặc dù không đường hoàng nhưng trên vạt áo, cổ tay áo được thêu tinh xảo thì chắc chắn thân phận không bình thường, thêm nữa là ở đây ruồi nhặng còn không qua lọt nhưng hắn lại đi lại tùy ý chứng tỏ hắn có những đặc quyền mà người thường không được hưởng. Liên Kiều mơ hồ cảm giác được người này có thể giúp nàng thoát ra khốn cảnh. “Đa tạ” Liên Kiều chậm rãi thổi tiếp một khúc, nàng không có ý lấy lòng nhưng nàng đủ thông minh để không đem những bức thiết trong lòng lộ ra, nàng vẫn đang duy trì lịch sự chu đáo với người khác. Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. “Cảm ơn, ta hôm nay thật sự rất vui.” Nam tử khẽ cười, giọng nói réo rắt ngân vang như dòng suối mát lạnh tuôn chảy, làm cho người nghe được trong lòng có chút gợn sóng. “Ngày mai ta có thể tới nghe nữa không?” Đôi mắt vẫn như cũ, mí mắt không mở ra, nét mặt thanh bình. “Đương nhiên.” Liên Kiều lễ phép, không nhanh không chậm nói: “Nếu ngày mai ta còn sống.” Nam tử kia trên mặt vẫn là thần thái an hòa: “Nga, thật đáng tiếc.” Liên Kiều không nói nổi nữa, người này không phải bị rối loạn tình cảm chứ, vì sao khi nghe được nàng sẽ chết cũng không có phản ứng gì? Thật sự là một quái nhân. Người nọ chậm rãi xoay người rời đi… Liên Kiều đột nhiên phát hiện hắn trong tay hắn chống một cây gậy, nàng giật mình, nguyên lai hắn là người mù, trách không được khi nói chuyện ánh mắt của hắn không nhìn người đối diện. “Chờ đã” Liên Kiều bỗng nhiên gọi hắn lại, hắn dừng lại, chậm rãi xoay người. Cắn chặt răng nàng quyết định bất cứ giá nào cũng phải thoát khỏi đây: “Có thể cho ta xem mắt của ngươi không?” Thân hình hắn cứng đờ. “Cho ta xem, có lẽ ta có thể trị khỏi mắt cho ngươi.” Hắn cười, nụ cười mơ hồ: “Rất nhiều thầy thuốc đều nói như vậy, nhưng…” “Nếu đã thất bại nhiều lần như vậy cho dù có thêm một lần nữa cũng không tổn thất gì, huống hồ ngươi không thử thì làm sao biết ta không thể trị cho ngươi?” Hắn trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Liên Kiều nghĩ hắn đã muốn hóa đá ở đó luôn rồi. Đến khi—hắn chậm rãi nâng mí mắt lên… Một mảng sương mù, Liên Kiều nhìn vào mắt hắn chỉ thấy sương mù che khuất bầu trời rộng lớn và thế giới của hắn. Lúc này tâm Liên Kiều cũng nhẹ bớt, loại bệnh này nàng đã gặp qua. “Có thể cho ta bắt mạch?” “Được”. Hắn đưa cổ tay trắng muốt như ngọc từ ngoài cửa sổ vói vào, gác trên khung cửa. Đặt tay lên cổ tay hắn, một lúc lâu sau, nàng đã hiểu rõ, nhìn về phía hắn hỏi: “Mắt của ngươi không phải hoàn toàn nhìn không thấy phải không?” “Đúng” “Nếu lấy tay chà sát, có thể nhìn thấy rõ hơn một chút nhưng sẽ vô cùng đau đớn, hơn nữa còn chảy nước mắt?” “Không tồi.” Lúc này đôi mắt hắn chuyển hướng nhìn nàng. Nàng nhìn hắn, nhàn nhã: “Ta có thể trị.” Như Liên Kiều mong muốn, nàng được đưa ra khỏi tù thất, nhưng tiếp theo lại bị đưa đến nơi đã làm cho nàng khắc sâu trong trí nhớ. “Vương huynh, ta muốn nàng chữa bệnh cho ta.” Người ngồi trên ngôi vị cao cao có đôi mắt màu lam kia nguyên lai là ca ca của hắn, hắn gọi là Vương huynh, hay là người này là Huyết thái tử? Liên Kiều vừa đến đã lập tức quỳ xuống nhìn về phía nam tử có đôi mắt màu lam kia, yêu cầu để cho nàng trị liệu. Huyết thái tử thâm ý liếc nhìn nàng, đi đến nâng đệ đệ dậy. “Nữ nhân này là tử tù.” “Vậy chờ nàng chữa khỏi mắt cho đệ rồi lại giết nàng cũng được.” Aiz, hắn thật không phải người mà, có thể nói thản nhiên như vậy, còn với vẻ mặt vô tội nữa, hắn một là không hiểu biết hai là một người lãnh huyết vô tình. Hắn so với ca ca hắn cũng không kém gì, quả nhiên là huynh đệ tình thâm, cùng một dòng máu mà. Lúc này Huyết thái tử đã đi đến trước mặt Liên Kiều, hắn nhìn nàng chăm chú làm nàng cảm thấy bị áp lực, nhưng nàng vẫn buộc mình phải nhìn thẳng, tuyệt không lùi bước. Hắn đứng cách nàng chừng vài bước, yên lặng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đệ đệ của ta bị bệnh gì?” Liên Kiều biết hắn kiểm tra nàng, chậm rãi nói: “Là mắt sinh ế màng[2], lúc còn nhỏ bị ánh sáng làm chói mắt đến nỗi mù, phải thường xoa bóp xung quanh mi tâm và chân mày, dùng dải băng bịt mắt lại không hoạt động mắt nữa thì ế này tự hết. Nhưng không thể kéo dài, bỏ ra mắt sẽ đau, phải thêm dược liệu để chữa trị.” [2] mắt sinh ế màng: mắt kéo mây - bệnh mắt cườm Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn từ đó nhìn thấy được chút dấu vết nàng không thật hoặc có chút khả nghi. Nếu vậy hắn lập tức sẽ cho nàng chết không có chỗ chôn, nhưng là—không có, ánh mắt của nàng thanh minh, trong suốt, thấy vậy hắn lại có chút cảm giác xấu hổ. Hồi lâu sau, hắn dường như xác định được chuyện gì đó, vung tay lên cho người dẫn Liên Kiều đi. “Vương huynh…” Huyết thái tử khoát tay, ý bảo đệ đệ an tâm một chút: “Trát Nhân Tây, nữ nhân này ta còn muốn xác định lại thân phận, ngươi hãy chờ một chút đi”. Trát Nhân Tây đã rất khẩn cấp: “Đệ muốn nàng chữa bệnh cho đệ, đệ đã chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng không được, Vương huynh, huynh có biết đệ đã trải qua bao nhiêu ngày thống khổ không? Đệ…” Huyết thái tử hít sâu một hơi, nhìn người trước mặt là bào đệ cùng một mẹ với hắn, đáy mắt toát ra vẻ dao động: “Aiz, thực không có biện pháp với ngươi.” “Vương huynh…” “Được rồi, ta muốn xem nàng có khả năng gì để chữa khỏi cho ngươi.” Hắn cũng thực muốn xác định một việc…nàng rốt cục là ai? Một công đôi việc đi. ——— —————— —————— ———- Cam thảo (abrus precatorius) Tên cây: Cam Thảo Dây, cườm thảo đỏ, dây chi chi, dây cườm cườm, tương tư đằng, cảm sảo (Tày) Mô tả: Dây leo, sống nhiều năm; cành non có lông nhỏ. lá kép lông chim chẵn, mọc so le. Hoa màu hồng, mọc thành chùm ở kẽ lá. Quả đậu, dẹt, có 3-7 hạt hình trứng, màu đỏ có đốm đen, rất độc. Toàn cây có vị ngọt. Phân bố: Cây mọc hoang ở vùng rừng núi, nhiều nhất ở vùng ven biển. Còn được trồng. Bộ phận dùng: Rễ, dây, lá. Thu hái vào mùa thu đông, tốt nhất lúc cây mới ra hoa. Dùng tươi hoặc phơi, sấy khô. Hạt độc, dùng ngoài. Thành phần hóa học: Trong hạt có protein độc: L(+) abrin, glucosid abralin, hemagglutinin làm vón máu, N-methyl tryptophan, men ureasa. Rễ và dây mang lá chứa glycyrrhizin. Công dụng: Chữa ho, cảm sốt, hoàng đản do viêm gan siêu vi trùng, giải độc, vị ngọt nên dùng trong các đơn thuốc cho dễ uống. Ngày 8-16g rễ, dây, sắc. Hạt độc, giã đắp ngoài, sát khuẩn, tiêu viêm, làm mụn nhọt chống vỡ, trị vú sưng đau, tắc tia sữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]