Mặt trời mùa hạ toả ánh nắng chói chang, cát vàng lại càng toả nhiệt cao hơn nữa, từ vật sống đến vật chết đều như bị hút hết hơi nước, thân thể khô héo, da bong ra từng mảng, rốt cục ở cái đại mạc này ngoài cát vàng ra thì cho dù là vật vô hình cũng khó tránh khỏi bị cái nóng làm cho hồn lìa khỏi xác, haiz…
Đã ngày thứ ba đến cái sa mạc mênh mông mờ mịt vô bờ này rồi, nàng không còn mấy tinh lực nữa, nếu không mau gọi ba hồn bảy vía của nàng về để không cho nó tiêu tán mất mà không tìm được kí chủ thì đợi cho đến lúc sức cùng lực kiệt thì nàng sẽ không tránh khỏi cảnh hồn phi phách tán a.
Thời gian cứ vô tình trôi qua, tinh thần của nàng bắt đầu có chút kiệt quệ, trước mắt cảnh vật dần dần mơ hồ, aizz, chết thì chết thôi. Trong vụ tai nạn bất ngờ trước đó, nàng sớm đã chết rồi, có thể kéo dài đến nay cũng phải cảm ơn cái tên tử thần tâm thần kia đã cho nàng chết một cách đáng hận như thế này. Nếu không phải tại tên biến thái nhà hắn lơ là nhiệm vụ thì nàng sao có thể chết trong cái vụ tai nạn máy bay kia chứ, hắn nói số nàng chưa tận, nên muốn sửa chữa để nàng có thể sống lại được rồi ném nàng đến cái nơi này, còn hạn nàng trong vòng ba ngày phải tìm được kí chủ nếu không hồn phách tự động tiêu thất, đến lúc đó nàng chết chắc.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không hiểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-nu-xuan-thu/2762328/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.