Từng tia nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong căn phòng đơn sơ, một chút ánh vàng tản rộng, có vài tia sáng chiếu vào gương mặt của Chử Chiêu Việt, hệt như chút phấn vàng trôi nổi trên mặt nước, hay có lẽ còn có chút dáng vẻ một pho tượng điêu khắc trong miếu.
Hắn ngồi chỗ kia, lưng thẳng tắp, trầm mặc không mở miệng nói chuyện.
Thịnh Phương Hoa là người có tính tình thẳng thắng, sao có thể chấp nhận việc hắn chỉ nói nửa câu như vậy, nhanh chóng đi qua, đứng bên giường rồi nói: "Có chuyện gì thì mau nói đi, nói chuyện ấp a ấp úng không bằng cả một tiểu cô nương, ngươi có phải nam nhân không?
Chử Chiêu Việt ngẩng phắt đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Thịnh Phương Hoa: "Thịnh cô nương, đây là do ngươi muốn ta nói, nếu như có chỗ nào đắc tội thì xin đừng trách móc."
"Muốn nói gì thì cứ nói đi, lòng vòng như vậy làm gì?" Thịnh Phương Hoa nhấc đũa gắp một chiếc bánh bao bỏ vào trong tay hắn: "Nếu cảm thấy không đủ sức để nói thì ăn cái bánh bao này trước để lấy sức đi."
"Thịnh cô nương, thứ quan trọng nhất với một cô nương gia chính là thanh danh, khuya khoắt như vậy mà ngươi còn ra ngoài hẹn hò với nam nhân, ngươi có từng nghĩ tới việc bản thân sẽ mang tiếng xấu hay chưa? Ngươi vừa trưởng thành, không lo tìm một nhà tốt mà gả vào, lại còn mắt đi mày lại với một tên lưu manh sao? Huống hồ mới vừa rồi ngươi còn nói ngươi còn qua lại với một ít nam nhân nữa...."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-nu-phuong-hoa/56253/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.