Chương trước
Chương sau
Thành Đông Hạ thoáng chốc trở nên hoang tàn xác xơ. Màu trời xám xịt tựa như hồ nước vẩn đục, tiếng khóc than ai oán váng trời. Tất cả các hàng quán - từ kĩ viện đến tửu lâu đều đóng cửa. Nhà nhà ngập những tiếng khóc ai oán  váng trời, ngoài đường xác người chết vì bệnh dịch lăn lóc như ngả rạ.  Người chết không đếm hết, người sống gầy gò nước da xanh xám bước đi vật vờ như những bóng ma bên đường.
Suốt ba ngày ba đêm liền. Tất cả người của Hàn phủ và các binh lính cật lực dồn hết tiền tài của cải thu thập lương thực và thuốc để cứu tế dân chúng mắc bệnh. Hàn Thanh Uy đã nhiều lần viết thư gửi đến kinh thành nhưng không lần nào có hồi đáp.
Hàn Thanh Quan đeo tấm  vải tam giác che nửa gương mặt từ ngoài trở về:
" Cha, Vu cô nương và Lục bá bá  không có ở nhà. "
Bệnh dịch mới xuất hiện là một loại bệnh lạ - không một đại phu nào trong phủ Đông Hạ chuẩn mạch ra đó là bệnh gì. Ông nghĩ Vu Tiên Lạc - tiểu nha đầu thông minh đó có thể sẽ biết. Thế nhưng ngay lúc này lại không tìm ra Vu Tiên Lạc và Lục Huynh, ông nhất thời chưa nghĩ ra bước tiếp theo.
" Xung quanh có ai biết họ đi đâu không? "
Hàn Thanh Quan nhìn cha sầu não mà lòng cũng không vui nổi:
" Con nghe nói họ cùng một đám thợ săn nữa lên núi săn đã gần nửa tháng."
" Theo con biết Lục bá bá thường hay đi săn ở Đông sơn- ngọn núi đó rất cao  "
Hàn Đông Uy không nén nổi thở dài, ông cũng từng đến Đông sơn. Độ cao  của nó quả không đùa được. Nếu ông có sai hài tử đi tìm cũng không chắc sẽ tìm được hai cha con họ.
Nửa tháng nay Vu Tiên Lạc  đi theo Lục Phu và đoàn săn bắt bầy cọp dữ trên núi, ngọn núi cách kinh thành khá xa nên không ai trong số họ biết nơi đó thoáng chốc đã trở nên như thế nào do bệnh dịch.
Cô nướng xong cá xong đem tới chỗ Lục Phu:
" Cha ăn cá nướng đi "
Lục Phu nhận lấy cá mỉm cười:
" Phần con đâu? "
Vu Tiên Lạc cười tươi như hoa huơ huơ miếng cá lên:
" Tadaa.. con có đây rồi "
Đoàn săn còn có thúc thúc lần trước cô hộ sinh cho vợ y, đứa trẻ kháu khỉnh đến nay đã được ba tháng tuổi, cô yêu thương gọi nó là bánh bao nhỏ.   Y lần nào nhìn thấy cô cũng rất trìu mến gọi Tiểu Tiên Nữ . Ban nãy sau khi nướng cho mỗi người một con y cũng nhìn cô rồi nói:
" Tiểu y nữ ăn nhiều một chút "
Cô híp mắt :
" Vâng."
Xoáp. Cô đang ăn bỗng nhiên có con chim bồ câu sà xuống chỗ cô dưới chân nó còn có một mảnh thư cuộn tròn. Thiết nghĩ tình tiết này chỉ có trong phim mới có không ngờ nó có thật.  Vu Tiên Lạc tò mò mở thư ra:
" Tiên Nhi kinh thành đang vô cùng nguy cấp! Người dân hầu hết đều mắc triệu chứng lạ - ( chính là ho không ngừng, ho một lúc còn nôn ra máu đen, chưa đến ba ngày sẽ chết đột ngột). Ngoài ra bệnh mỗi lúc một lan nhanh.
Nếu muội nhận được thư hãy nhanh chóng trở về."
Hàn Thanh Quan.
Cô đọc tới dòng triệu chứng liền trợn mắt, thâm tâm cô dường như đã có câu trả lời về bệnh dịch, bởi lúc còn sinh viên cô đã làm đề án chứng bệnh này để tốt nghiệp.
Nó chính là  H7N9.
Vu Tiên Lạc đứng dậy kéo tay cha:
" Lục gia bây giờ chúng ta phải về nhà ngay. "
Lục Phu và mọi người nhìn cô khó hiểu. Nhưng cô không còn thời gian để chờ họ hỏi, cô tiếp luôn lời:
" Phủ Đông Hạ mắc ôn dịch.."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.