"Vương gia! Ta không biết là ngài muốn gì. Nhưng chỉ cần ngài nói ra, nếu trong khả năng ta sẽ làm hết sức vì ngài. Sau đó, chúng ta sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, có được không?" 
Sau câu nói của nàng, Tử Xuyên như lặng người đi. Một lát sau, hắn đưa tay che nửa mặt trên rồi bật cười. 
"Loại tình huống gì đây nhỉ?" - Ngón tay thon dài của hắn dần lần tới dịu dàng vuốt ve đôi má nàng - "Nếu ta nói là ta muốn nàng gả cho ta, điều này nằm trong khả năng của nàng đấy, nàng làm được không?" 
Lần này, lại đến lượt Vân Tuyết Y cứng họng. 
Trêu đùa cái gì vậy chứ? 
Thấy nàng im lặng không nói gì, đầu hơi cúi gằm xuống, hắn biết là nàng khó xử. Hắn xoa đầu nàng rồi ngồi về phía ghế đối diện. 
"Ta nói đùa thôi, đừng để bụng." 
Nàng không biết nên phản ứng thế nào. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn cũng rút khăn giúp nàng lau đi. Sau cùng, nàng chỉ có thể quay người sang bên cửa sổ, vén rèm lên và lặng lẽ ngắm cảnh bên đường. Đi được chừng một quãng ngắn, hắn bỗng nhiên kéo tay nàng bước xuống xe. 
"Vương gia, ngài định... làm gì vậy?" 
Tử Xuyên đứng dưới tháo nối yên từ xe ra khỏi ngựa, rồi bồng nàng ngồi lên. Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã ngồi đằng sau nàng kéo dây cương, thúc ngựa phóng vụt đi mất. 
"Vương gia, còn họ thì sao?" - Nàng cố ngoái đầu lại phía sau - "Ngài nói đến đây để thị sát cơ mà, thế này có phải là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/953737/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.