Gương mặt thái hậu thoáng qua chút bất ngờ, rồi cũng trở lại như cũ và cất giọng nhàn nhạt ra lệnh. 
"Nói tiếp đi." 
"Thần thiếp đã nghe nói năm bốn tuổi Vân Tuyết Y không được thừa tướng coi trọng, coi là điềm gở, liền đày lên núi. Núi Đan Lĩnh là ngọn núi mang khí hàn, lại ở vùng giáp ranh với địa phận Ba Tư. Vương tử năm đó tình cờ đi qua, bệnh hàn trong người phát tác, đã được nàng ta tình cờ cứu giúp." 
Thái hậu nhìn món phục sức trên tay, hơi thở vẫn đều đều, đôi mắt như đang muốn nói lên điều gì đó. 
"Đúng thật hồng nhan thì họa thủy. Nhưng nếu vương tử đó có ý muốn đem nàng ta đi thì ai gia cũng không có ý cản. Nhưng Xuyên Nhi là bậc đế vương tương lai, chỉ cần nàng ta mà làm lung lay tâm trí nó, khiến nó không kiểm soát được tình cảm của mình, thì ai gia sẽ là người đầu tiên giết nàng ta." 
[Phương Phi cung] 
"Nương nương, nô tì có một thắc mắc, người từ đâu biết được chuyện của vương tử Ba Tư vậy?" 
Hoàng quý phi trở về Phương Phi cung, trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc, nhưng lại không biết lý giải từ đâu. 
"Ngươi nói xem? Bổn cung nghe được từ chỗ Hiên đại nhân." 
"Hiên đại nhân? Ngài ấy cũng chỉ giống chúng ta, vậy mà chuyện gì cũng biết như thế..." 
"Câm miệng!" - Hoàng quý phi đưa một tay tát thẳng lên mặt A Ngọc - "Chuyện này không phải để ngươi nói bừa!" 
"Nô... nô tì biết tội." 
"Hừ! Mau đi chuẩn bị nước tắm cho bổn cung. Cả ngày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/953732/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.