Hoàng quý phi sai A Ngọc đóng cửa viện cung, dặn dò thái giám cung nữ ở bên ngoài biết cách ứng phó, rồi trở vào trong thay y phục, đội áo choàng trùm kín đầu. Để chắc chắn hơn, bà ta đưa mắt nhìn xung quanh lần cuối. A Ngọc đi theo sau bà ta. 
"Nương nương nhìn gì thế ạ? Chúng ta phải đến chỗ Hiên đại nhân, không còn nhiều thời gian đâu ạ." 
Hoàng quý phi liếc mắt nhìn nàng ta rồi cắn răng - "Cẩn thận tai vách mạch rừng." 
Như ngộ nhận ra, nàng ta bịt miệng lại gật đầu lia lịa. 
Hai người họ mở tủ y phục đặt ở bên góc trong, thò tay qua cánh cửa tủ, nghe có tiếng "cạch" nhẹ, hoàng quý phi khéo léo rút tay về, một sức đẩy tủ sang một bên. Đằng sau tủ, một lối đi bí mật hiện ra trước mắt. 
"Ngươi ở đây trông chừng kĩ cho bổn cung. Vạn nhất không thể để Thất vương gia thấy được sơ hở. Hắn tính tình quái gở, hỉ nộ thất thường, ai biết được có lúc có tông cửa mà lao thẳng vào đây xem xét hay không." 
"Nô tì hiểu rồi ạ." 
Sau khi chắc chắn mọi việc đã được an bài cẩn thận, bà ta mới tiến vào trong lối đi bí mật dẫn xuống sâu bên dưới. 
[...] 
"Người nhìn xem, ta nói ta sẽ hoàn dung cho người là nói thật mà." 
Ái Lạc bò lồm cồm trên giường, ra hiệu để Vân Tuyết Y lấy chiếc gương lại. Nàng ta cầm gương, đôi mắt vẫn nhắm lại, tim đập thình thịch. Kể từ phút cuối khi thấy mình bị hủy dung, chưa một lần nào nàng ta dám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/953729/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.