"Này! Ngươi đứng lại cho ta!"
Áo Đề Lạp và Nhĩ Đa dừng bước khi nghe tiếng hét của một nữ nhân ở đằng sau. Bất chợt, Áo Đề Lạp quay người lại với khuôn mặt rạng rỡ cười tươi.
"Chào buổi sáng! Y Y."
"Ngươi... biết tên ta?" - Vân Tuyết Y dừng lại trước mặt hắn, thở không ra hơi.
"Sao ta có thể không biết? Nàng là người đã dụ dỗ ta ở...Ưm..."1
Chưa dứt lời, Vân Tuyết Y đã đưa tay bịt chặt miệng hắn lại.
"Ngươi liệu cái miệng của mình. Ăn nói bậy bạ coi chừng ta cắt lưỡi ngươi!"
"Được rồi, được rồi!" - Hắn gạt nhẹ tay nàng xuống. - "Nàng tìm ta có chuyện gì?"
"Tại sao ngươi lại giúp ta?"
"Y Y! Nàng nói gì ta không hiểu?"
"Lần đó ngươi cũng biết là ta trộm bản thông hành của ngươi. Nhưng ngươi không đòi lại, còn khiến cha ta tức giận một phen."
"Ta ấy à... Chỉ là có sở thích chọc giận người khác, chứ cũng không tính là giúp nàng." - Áo Đề Lạp giả bộ ngây ngô.
Vân Tuyết Y đưa tay nâng cằm hắn lên, giả giả phối hợp cùng.
"Mĩ nam! Nếu ngươi đã "thích", thì hãy "thích" cho trót đi."
Nào ngờ Áo Đề Lạp cũng tâm ý tương thông, hiểu biết hoàn cảnh, lại không hề né tránh, rất tự nhiên mà đưa tay đỡ eo nàng sáp lại gần mình.
"Ngươi...!"
"Nếu là ý nàng muốn, đương nhiên ta có thể giúp."
Vân Tuyết Y nhìn hắn mà đờ người ra. Nàng dường như có chút kí ức từng mảnh, cảm giác như đã từng gặp người này ở đâu rồi.
"Ngươi... Chúng ta có phải... từng gặp nhau rồi không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/239222/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.