Đêm khuya tịch mịch.
Dưới bầu trời thoáng đãng đầy sao, vị vương gia cao cao tại thượng đang ngự trên cây uống rượu thưởng trăng.
Màn đối đáp kịch liệt giữa Vân Tuyết Y và Tứ hoàng huynh của hắn, hắn đều đã thấy cả.
Không có cách nào che giấu khúc mắc của bản thân, hắn chỉ đành tự cảm khái.
"Dường như... Vân Tuyết Y nàng ta đã trở thành một người khác vậy."
Hắn tự thưởng rượu, rồi tự ngẫm một mình.
"Có chuyện gì khiến cho đệ đệ ngoan của ta phải suy nghĩ thế này?"
Tử Xuyên hé cười, đôi mắt nhắm lại, dáng vẻ hờ hững, ngả người trên cây mà cảm thán. Hắn lái câu chuyện sang chủ đề khác.
"Trăng đêm nay thật đẹp. Nhị ca, huynh có muốn uống cùng bổn vương không?"
Đây chính là Nhị vương gia Tử Mặc, hoàng huynh thân thiết nhất của hắn, nổi tiếng là một con người trầm tính ôn nhu, tính tình thẳng thắn nhưng bản chất không xấu. Hai người đã chơi thân với nhau từ nhỏ, vì lúc nào Tử Mặc cũng luôn bảo vệ hắn, nên hắn đối xử rất tốt với người.
"Hiếm thấy đệ lại có thể nhìn ra vẻ đẹp của vầng trăng thơ mộng này." - Tử Mặc xòe quạt che lấy nửa khuôn mặt cực phẩm của hắn - "Vậy ta sao phụ lòng đệ được."
Tử Xuyên liền khoát chân nhảy từ trên cây xuống, tay với lấy hũ rượu để bên yên ngựa, ung dung ngồi xuống rót ra hai chén đặt lên bàn.
Dưới ánh trăng đêm sáng, hai nam nhân ngồi trên bậc cửa cùng ôn lại chuyện cũ.
"Đã lâu rồi ta không có cảm giác này."
"Phải." -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/239216/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.