"Vương phi! Vương phi! Nô tì vừa nghe nói người cùng vương gia hòa ly?"
Liên Nhi từ đâu hốt hoảng chạy vào như một chú mèo hoang nhỏ không tìm thấy đường về. Nhìn vẻ mặt của nàng ta, Vân Tuyết Y không nói gì cả, đôi mắt khẽ chớp chớp, hờ hững như có như không.
"Liên Nhi, lại đây chải tóc giúp ta."
Có vẻ mặt chưa thỏa mãn, nhưng Liên Nhi vẫn đành cầm lấy chiếc lược lam ngọc trên tay Vân Tuyết Y, là di vật mà Tần thị để lại cho nữ nhi là nàng. Nàng nhìn tiểu nô tì theo mình từ nhỏ hồi lâu, rồi mới khẽ giọng mỉm cười.
"Đúng là như vậy. Là ta đã viết hưu thư."
"Tại sao ạ? Chẳng phải mối hôn sự này là do vương phi vất vả lắm mới cầu được sao?"
...
"Năm đó, hai bên đồng cam cộng khổ, như cá với nước, hứa hẹn trăm năm. Nay kết thành phu thê mới chính thành quan điểm bất đồng. Thê tử Vân Tuyết Y không làm tròn phận, không hiểu tam tòng tứ đức, xảy ra mâu thuẫn nhiều lần. Phu quân Tử Xuyên không hòa hợp với thê tử. Nay viết hưu thư, xin được chứng giám, từ này về sau đường ai nấy đi, âu một lời chúc phúc đến đối phương về sau..."
"Hoang đường!!" - Mặc công công chưa đọc dứt bức hưu thư, hoàng thượng đã nổi giận - "Lý nào lại như thế?"
"Phụ hoàng, nhi thần..."
"Xuyên Nhi, trẫm không muốn nghe con giải thích. Trong bức hưu thư này rõ ràng mọi vấn đề đều đổ dồn về phía Vân nha đầu. Con nói thật cho trẫm, có phải con ép tiểu nha đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-mong-phu-dung/239214/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.