Lộ Dao đi lên tầng 29 với một tâm trạng lo sợ và bất an, cô đi thẳng một mạch đến văn phòng của phó giám đốc, nhìn cánh cửa lớn đầy sang trọng, tay cô run rẩy một lúc lâu vẫn không dám gõ cửa.
Có cảm giác như đây là một vách đá, chỉ cần cô bước một bước là sẽ không còn mạng để mà quay về.
Lại rối bời một hồi lâu nữa, cô mới lấy hết can đảm để gõ cửa, lời mời vào được nói bằng tiếng Anh, cách phát âm thuần Mỹ, giọng nghe có vẻ quen tai nhưng cô cũng không để vào lòng.
Cô từ từ mở cửa ra, chưa kịp nhìn thấy cách bài trí trong phòng thì đã bị một bàn tay to kéo vào, Lộ Dao đập mạnh vào lồng ngực của người đó.
Ngửi thấy hương thơm quen thuộc, cô không cần ngẩng đầu lên cũng biết anh ta là ai, cô phấn khích không biết phải nói gì, ôm chặt lấy eo anh.
Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng xoa cằm mình lên đỉnh đầu cô: “Nhìn cũng không nhìn, không sợ nhận sai người à?”
“Không, em đã quen với mùi của anh rồi.”
Hoắc Viễn Chu dùng chân đá cửa, nâng cằm cô lên và hôn cô, Lộ Dao nhón chân lên và đáp lại anh một cách thật nồng nhiệt, bọn họ mới chỉ không ở cạnh nhau một buổi tối mà bây giờ đã nhớ nhung điên cuồng cơ thể của nhau.
Lộ Dao đã bị mê hoặc bởi những nụ hôn của anh, nhưng lý trí vẫn còn đó, cô quay đầu đi, thở hổn hển: “Ở đây là văn phòng, không tốt lắm.”
“Bên trong có phòng nghỉ.” Hoắc Viễn Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-loan-tinh-me/470902/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.