“Lão Lộ, nhìn cái gì vậy? Đi đi đi, tối nay hai anh em ta nhất định phải tâm sự đàng hoàng. Chú nói xem điều này hài biết bao, đã mấy năm rồi tôi chưa đi siêu thị, tối nay anh chị em của chú lại lôi kéo tôi cùng đi..." Người đàn ông trung niên blah blah một hồi, rồi quay đầu lại căn dặn với bà nhà mình đôi ba câu, sau đó lôi ông Lộ đi về phía quầy thu ngân. 
Lúc ông Lộ bị lôi đi, ông còn quay đầu lại nhìn bọn họ một lần nữa. 
Cho đến khi bóng dáng của ông Lộ biến mất trong tầm mắt, Lộ Dao vẫn chưa lấy lại tinh thần. 
Hoắc Viễn Chu nắm tay cô, “Dao Dao?” 
Hai mắt Lộ Dao dại ra, quay đầu lại nhìn anh, “Người lúc nãy là ba em, đúng không?” 
Hoắc Viễn Chu khẽ thở dài, xoa đầu cô, “Nếu chuyện đã vỡ, đơn giản là nói chuyện công bằng đi, dù sao sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt.” 
Lộ Dao không nghe lời Hoắc Viễn Chu nói, mà là lo lắng hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy mẹ em không?” 
Hoắc Viễn Chu ngây người, ngay sau đó lắc đầu: “Hình như không.” 
Lộ Dao thở phào, lập tức tách ra khỏi Hoắc Viễn Chu một khoảng, vội vàng chùm mũ áo khoác lên, giống như đi ăn trộm, lặng lẽ quan sát xung quanh, “Chúng ta gặp nhau ở tầng dưới.” 
Nói xong cô lập tức chạy đi mất. 
Hoắc Viễn Chu: “...” 
Sau khi thanh toán xong, điện thoại của Hoắc Viễn Chu lại vang lên, là Lộ Dao gọi đến. 
Hoắc Viễn Chu xách túi mua hàng, đi về phía cửa thang máy rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-loan-tinh-me/470875/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.