Chương này có tí thịt vụn nè:v 
------ 
Tưởng Trì Hoài khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: “Giúp em gì chứ? Chu Cảnh Xuyên cũng có thể bị em quật ngã, cha mẹ cậu ta vẫn có thể nghe lời em nói sao?” 
Lộ Dao hạ giọng, “Tưởng Trì Hoài, anh một hai phải chèn ép tôi như vậy sao?” 
"Sự can đảm lúc đánh người đâu rồi? Lúc này túng quẫn vậy?” 
Lộ Dao liếc mắt nhìn anh, cũng không trông mong vào anh có thể nói giúp cô đôi ba câu lời hay ý đẹp ngay thời khắc quan trọng, tùy anh thôi, là phúc không phải họa. 
Cô nhìn xuống bó hoa loa kèn lớn đang ôm trong ngực, lẽ ra lúc đó cô nên mua hoa cúc nhỏ, để tỏ lòng tôn kính với nỗi buồn và sự đen tối của mình hôm nay. 
Tưởng Trì Hoài giục cô: “Sẵn sàng tiếp tục vào cửa rồi chứ?” 
Lộ Dao hít sâu, bắt đầu gõ cửa. 
“Mời vào.” Một giọng nữ giòn giã vang lên. 
Lộ Dao nghe xong hơi ngạc nhiên, giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế? 
Khi đẩy cửa bước vào, người trước mắt quả nhiên trùng khớp với gương mặt mà cô đang nghĩ đến, chưa kịp nghĩ nhiều tại sao Chu Toàn lại xuất hiện trong phòng bệnh của Chu Cảnh Xuyên, trước tiên cô nhìn quanh phòng bệnh một lượt. 
Cũng may, không có những người khác. 
“Dao Dao?” Chu Toàn cau mày, nhìn cô với vẻ hoài nghi. 
"Chị, chị không hoa mắt đâu, là em đây.” Lộ Dao ngoài cười nhưng trong không cười, thầm nghĩ, sao mình lại xui xẻo như thế, một người ngàn năm không gặp đùng một phát cũng có thể gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-loan-tinh-me/470865/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.