Chương trước
Chương sau
Vào phòng, Vô Ưu thấy phòng mình vẫn như ngày xưa, không hề có bất cứ sự thay đổi nào, sáng sủa sạch sẽ, có thể thấy là thường xuyên có người quét dọn. Nghĩ thầm: Mấy chuyện này chắc chắn là do Chu thị sai làm, vì phòng của tỷ tỷ sau khi tỷ tỷ vào cung cũng như vậy, có thể thấy được tấm lòng yêu thương con gái của bà! Căn phòng này nàng ở mười bảy mười tám năm, ký ức của những năm đó lần lượt lướt qua trong đầu...
Thấy Vô Ưu nhìn căn phòng một hồi, Phục Linh bước lên cười nói: "Nhị tiểu thư, ngài có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một lát không? Còn một lúc lâu nữa mới đến cơm trưa!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu xoay người ngồi vào ghế nói: "Không cần, ta có việc cho em làm đây!"
"Nhị tiểu thư xin cứ ra lệnh!" Phục Linh bước lên trước nói. Nếu trước đây Phục Linh chỉ vì Vô Ưu là chủ tử, nàng là hạ nhân nên mới để người ta sai phái thì bây giờ là kính phục, đồng thời cũng vì Vô Ưu là ân nhân của mình! Từ lần trước nàng xem bệnh cho mẫu thân, bệnh tình của mẫu thân đã chuyển biến tốt lên, hơn nữa bây giờ tháng nào nàng cũng có thể và nhà thăm một lần, có thể như vậy thì có chết cũng cam tâm, vì vậy bảo nàng làm trâu làm ngựa cho Vô Ưu nàng cũng làm!
Sau đó, Vô Ưu nói: "Vị Chu phu nhân vừa rồi em cũng thấy đấy, bà ấy mắc một loại bệnh nhưng không nghiêm trọng lắm, thật ra là do không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài mà ra. Nhìn hai mẹ con bọn họ cũng thấy thật đáng thương!"
Nghe nói như thế, Phục Linh vội nói: "Còn không phải sao! Ai, nghèo hèn thì không ai thèm để mắt đến, mặc dù vị Chu công tử kia tướng mạo đoan chính, nhưng Tam tiểu thư cũng là một người mắt cao, sao lại để ý đến chứ?"
"Nghĩ lại thì cũng là Tiết gia chúng ta làm nhục nhà người ta, vậy nên ta kê một đơn thuốc, em đi ra phố mua mấy thang thuốc cho Chu phu nhân đi! Ngoài ra lấy thêm một số vải vóc và đồ ăn qua, coi như là Tiết gia chúng ta bồi tội với bọn họ là được. Để Vượng Nhi đi cùng em đi, hai bọn em về thẳng Thẩm gia là được!" Vô Ưu nói.
Nghe vậy, Phục Linh cười nói: "Nhị tiểu thư đúng là Bồ Tát sống! Vị Chu phu nhân đó có thể gặp được tiểu thư cũng là phúc của bà ấy!"
"Đi đi!" Vô Ưu cười, cũng không cho là đúng. Chỉ là vừa rồi nhìn của Chu phu nhân nàng cảm thấy trong ánh mắt bà ấy toàn bộ là suy tính cho con trai, sức khỏe suy yếu thành như vậy, cũng coi như là làm nàng cảm động.
"Vâng." Sau đó, Phục Linh nhanh chóng ra ngoài làm việc...
Một mình nhìn căn phòng ngày xưa một lượt, Vô Ưu đứng dậy đi tới phòng Chu thị, mẹ con gặp lại, đương nhiên là nhiều chuyện nói mãi không hết.
Chu thị nằm ngả trên tháp, Vô Ưu ngồi trước tháp, Tống mụ và Bình Nhi hầu hạ. Vô Ưu chẩn mạch cho Chu thị, sau đó cười nói: "Nương, đứa nhỏ này ở trong bụng ngài rất khỏe mạnh đó!"
Nghe nói như thế, Chu thị thở phào một hơi, nói: "Còn không phải sao? Ta thường thấy hắn đá đá trong bụng ta! Hình như lần này không giống khi mang thai hai tỷ muội các con lắm!"
Bình Nhi ở bên cạnh nghe nói như thế, vội vàng nói: "Nô tỳ đã nói cái thai này nhất định là một tiểu công tử mà, nãi nãi còn nói nô tỳ nói bậy!"
"Theo lão nô thấy, hình như cũng không giống lúc mang thai hai tỷ muội trước đây!" Đương nhiên Tống mụ cũng hy vọng Chu thị có thể sinh ra một đứa bé trai.
Nghe vậy, Vô Ưu cười. Nghĩ thầm: Theo chẩn đoán của nàng, thai này chắc chắn là con trai, nhưng nàng vẫn không nói ra, lỡ như xảy ra cái gì thì không tốt lắm! Vì vậy nàng nói: "Dù là đệ đệ hay là muội muội, chỉ cần nương và đứa bé bình an là tốt rồi!"
"Ý của ta cũng vậy, mấy năm nay ta đã xem nhẹ mọi việc rồi!" Tuy rằng Chu thị nói như vậy, nhưng vẫn muốn thai này là bé trai.
"Đúng rồi, nương, ngài mang thai cũng sắp được năm tháng rồi, đã đến lúc nói cho cha và tổ mẫu, nếu không sẽ lộ dáng vẻ mang thai!" Vô Ưu nhắc nhở.
"Ừm, ta định một hai ngày nữa sẽ nói với hai người!" Chu thị gật đầu.
"Từ nay Tống mụ và Bình Nhi càng phải cẩn thận hơn!" Vô Ưu dặn dò.
Đương nhiên là Tống mụ và Bình Nhi biết Vô Ưu đang nói đến cái gì, vì vậy hai người nhanh chóng gật đầu, nói: "Nhị tiểu thư yên tâm, chúng nô tỳ biết phải chăm sóc nãi nãi mọi lúc mọi nơi, đến lúc nãi nãi thuận lợi sinh đứa bé ra mới thôi!"
"Vậy thì tốt rồi!" Vô Ưu gật đầu cười.
Sau đó, Chu thị nhíu mày: "Ai, hôm nay làm mẹ con Chu gia lâm vào tình cảnh như vậy trong lòng ta hơi khó chịu!"
"Lão thái thái cũng thật là, biết rõ hai mẹ con Dung tỷ nhất định sẽ không đồng ý sao còn phải tốn tâm sức tìm mối hôn sự cho các nàng!" Tống mụ ở bên cạnh nói.
"Lão thái thái cũng vì nghĩ cho cháu gái, bà ấy và cha con đều cho rằng sau này Chu công tử sẽ thành danh, bây giờ chịu khổ mấy năm trước, sau này sẽ có cuộc sống tốt. Bây giờ Dung tỷ mà muốn tìm một nhà tốt cũng không dễ!"
"Nương, đừng không vui vì mấy chuyện này, tùy mẹ con hai người đó đi, dù sao sau này tốt hay xấu đều là lựa chọn của bọn họ!" Vô Ưu nói.
"Ừ. Cũng chỉ có thể như thế!" Chu thị gật đầu...
Phục Linh lĩnh mệnh, đến chỗ Vượng Nhi hỏi nơi ở của mẹ con Chu gia trước rồi ra phố mua thuốc, thức ăn và nhiều vải vóc sau đó Vượng Nhi lái xe đi thẳng đến Chu gia!
Xe ngựa chậm rãi dừng ở một dãy nhà cũ nát, Phục Linh sau khi xuống xe rồi cầm thuốc đi đến trước cửa, hai người liếc mắt nhìn rồi đưa tay gõ cửa!
Cộc cộc...Cộc cộc...
Thật lâu sau khi gõ cửa, bên trong mới vang lên một giọng nói già nua: "Ai vậy?"
"À, chúng ta tìm Chu gia nãi nãi!" Phục Linh nhanh chóng trả lời người bên trong.
Sau đó, cánh cửa bằng gỗ được mở ra. gia nhân già lúc nãy đi theo mẹ con Chu gia đến Tiết gia đứng đó! Gia nhân già kia nhìn Vượng Nhi và Phục Linh, cảm thấy hình như Phục Linh hơi quen mắt, hỏi: "Hai người...Hai người là ai?"
Phục Linh nói: "Chúng tôi là hạ nhân của nhị tiểu thư Tiết gia, phụng mệnh tiểu thư nhà ta đến đưa đồ cho nãi nãi!" Nói xong, Phục Linh giơ mấy bọc thuốc trong tay lên.
Vừa nghe thấy là người Tiết gia, gia nhân già tức giận đóng ngay cửa! Nhưng Vượng Nhi đã nhanh chóng ngăn cánh cửa gỗ lại, nói: "Vị lão bá này, nhị tiểu thư của chúng tôi có ý tốt, hơn nữa nhị tiểu thư của chúng tôi là đại phu, nãi nãi của các người bị bệnh, uống thuốc của nhị tiểu thư chúng tôi nhất định sẽ khá hơn!"
Đúng vậy, nhị tiểu thư chúng tôi khác vị tam tiểu thư kia nhiều, người đắc tội các người là tam tiểu thư, không phải nhị tiểu thư chúng tôi!" Phục Linh cũng nhanh chóng giải thích.
Gia nhân già nghe nói vậy nhìn Vượng Nhi và Phục Linh một cái, giống như cũng đồng ý với lời nói của bọn họ, nhưng vẫn nói: "Hai người chờ một chút, có gặp hay không phải chờ ta đi bẩm báo chủ tử một tiếng!"
"Được! Được!" Vượng Nhi nhanh chóng gật đầu.
Sau đó, gia nhân già đóng cửa rầm một cái, tiếng bước chân dần đi xa, chắc là vào nhà bẩm báo chủ nhân!
Vượng Nhi nhìn Phục Linh nói: "Lão già này đúng là cứng đầu!"
"Nếu có người bất kính với nhị tiểu thư chắc huynh đã tức giận đánh người, nóng lòng bảo vệ chủ tử cũng là thường tình!" Phục Linh nói.
Nghe vậy, Vượng Nhi vô cùng tức giận nói: "Nếu có kẻ nào dám để nhị tiểu thư chúng ta tức giận, Vượng Nhi ta sẽ liều mạng với kẻ đó!"
"Đừng nói là huynh, Phục Linh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý! Ai, huynh nói xem liệu công tử và đại nãi nãi Chu gia có gặp chúng ta không?" Phục Linh thấy hồi lâu vẫn chưa có động tĩnh gì, nhíu mày hỏi.
"Để ta gõ cửa lần nữa..." Vừa mới nói được nửa câu, một loạt tiếng bước chân vang lên, cửa mở ra! Gia nhân già kia khách sáo hơn vừa rồi một ít, cúi đầu nói: "Hai vị, nãi nãi của chúng tôi mời hai người đi vào!"
"Vậy đa tạ lão bá!" Phục Linh nói một câu, cầm thuốc đi vào nhà, còn Vượng Nhi thì nhanh chóng ra xe ngựa khuân đồ!
Đi vào viện, Phục Linh phát hiện nhà này không lớn, chẳng có hoa cỏ gì, căn nhà gói năm gian cũng tương đối cũ nát, sơn trên cửa và cửa sổ đã nứt toác ra, có thể thấy cuộc sống của Chu gia này không tốt lắm nhưng từ trong ra ngoài được quét dọn rất sạch sẽ, đi vào sảnh chính, bàn ghế cũng đều là bàn ghế cũ chẳng qua vẫn sạch sẽ, sáng sủa, Phục Linh đã có ấn tượng tốt với Chu gia!
Lúc này, người đi ra chiêu đãi Phục Linh là Chu công tử, nhìn thấy Phục Linh, nhận ra nàng là nha hoàn dâng trà cho mẫu thân mình, cúi đầu chào một cái: " Vị cô nương này, không biết cô đến nhà ta có chuyện gì?"
Phục Linh cũng nhanh chóng phúc thân, nói: "Chu công tử, ta tên là Phục Linh, là nha hoàn của nhị tiểu thư Tiết gia, tiểu thư phái ta đến tặng đồ cho Chu nãi nãi!" Nói xong, Phục Linh nâng hai tay đưa thuốc cho Chu Văn Bằng.
Thấy thế, Chu Văn Bằng không đưa tay nhận lấy mà chỉ nói: "Đa tạ ý tốt của nhị tiểu thư nhà các cô, người như chúng tôi thực sự không dám...làm phiền Tiết gia nữa, hơn nữa mẹ ta bị bệnh, bây giờ đang nằm nghỉ ngơi trên giường, không tiện chiêu đãi mấy người!"
Ý của Chu Văn Bằng rất rõ ràng, không muốn nhận ý tốt của Phục Linh, càng không muốn có liên quan gì đến Tiết gia, hắn ta đang hạ lệnh trục khách! Nghe nói như thế, Phục Linh ngẩn ra, rồi nói: "Chu công tử, ta biết các người tức giận vì chuyện hôm nay, nhưng dù sao cũng là do tam tiểu thư sai, không thể để nhị tiểu thư chịu đúng không? Lại nói nhị tiểu thư có nhân tâm thầy thuốc, ngài ấy đã chẩn mạch cho lệnh đường, biết sức khỏe bà ấy suy yếu, cần điều dưỡng nên mới dặn ta đi bốc thuốc này, xin Chu công tử hãy lấy sức khỏe lệnh đường làm trọng, đừng coi nghĩa khí là trên hết!"
Thấy Phục Linh dù chỉ là nha hoàn nhưng lời nói bất phàm, Chu Văn Bằng thầm ngạc nhiên nhưng mặt vẫn lạnh băng như trước: "Xin cô nương đừng..."
Đang nói dở chừng, một nha hoàn mười ba bốn tuổi chạy vào, nói: "Thiếu gia, đại nãi nãi không thở nổi nữa!"
"Cái gì?" Nghe nói như thế, Chu Văn Bằng thót tim, vội vã chạy đến phòng Chu phu nhân! Hoàn toàn bỏ qua Phục Linh, Phục Linh thấy thế biết có chuyện không ổn, chạy theo tiểu nha đầu kia!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.