Chương trước
Chương sau
"Vâng." Liên Kiều không rõ mọi chuyện thấy cô gia và nhị tiểu thư ân ái như vậy, hình như còn sợ người khác bắt gặp, cười thầm, đặt khay lên bàn bát tiên, sau đó cúi đầu nói: "Nô tỳ cáo lui!"
Sau khi Liên Kiều đi, bầu không khí trong phòng hơi mất tự nhiên, làm người ta có cảm giác như không thở nổi, Vô Ưu đưa tay sờ mặt mình, thấy hơi nóng nóng, sau đó, nhanh chóng vòng qua bàn sách, vừa đi về phía bàn bát tiên vừa nói: "Không biết tác dụng của thuốc này thế nào?" Nàng tìm chuyện để nói.
Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Thẩm Quân cũng nhanh chóng bước qua. Sau đó, hai người cùng nhìn vào chất dạng mỡ trong khay! Dù sao thì thứ mà mấy ngày nay hai người mong đợi nhất chính là thuốc tê. Nhìn một lát, bỗng nhiên Thẩm Quân xắn tay áo lên, đưa tay ra trước mặt Vô Ưu!
"Ngươi..." Nhìn cánh tay đầy cơ bắp trước mặt, Vô Ưu ngẩn ra. Nghĩ thầm: Hắn thật sự muốn làm vật thí nghiệm cho mình sao?
"Thử thuốc đi!" Thẩm Quân nói rất nghiêm túc.
"Vậy..." Vô Ưu lại hơi lúng túng.
"Nhanh lên!" Thẩm Quân kiên trì nói.
Nhìn thấy biểu cảm như một đứa trẻ trên mặt Thẩm Quân lúc này, Vô Ưu lắc đầu cười cười. Sau đó kiên nhẫn giải thích: "Thuốc tê này phải để ta tự mình thử, bởi vì ta phải thử tác dụng của nó trước, sau đó mới để người khác thử, nếu không ta hoàn toàn không biết lượng thuốc phải sử dụng là bao nhiêu!"
"Vậy sao?" Nghe vậy, Thẩm Quân nhíu mày.
"Nhưng mà ta cảm ơn ý tốt của ngươi!" Vô Ưu cười nói.
"Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng, người điều chế thuốc tê giúp ta!" Thẩm Quân nói lại.
Nghe nói như thế, Vô Ưu xoay người bước ra ngoài hai bước, rồi nói: "Thật ra cho dù ngươi không muốn ta giúp ngươi, ta cũng sẽ nghiên cứu điều chế thuốc tê, nếu có thuốc tê tốt sẽ làm việc chữa trị cho người bệnh thuận tiện hơn nhiều! Vậy nên ta cũng đang vì bản thân ta mà thôi."
"Nhưng ngươi cũng bận bịu giúp ta, phần ân tình này ta sẽ luôn khắc ghi trong tim!" Thẩm Quân nói rất nghiêm túc.
Nghe vậy, Vô Ưu chỉ khẽ cười: "Vậy tùy ngươi thôi!"
Sau đó, hai người nhìn nhau một cái, có lẽ là đều cảm thấy mất tự nhiên, Thẩm Quân đi ra ngoài nhìn trời nói: "Trời cũng sắp tối, ta hơi đói bụng rồi đó!"
"Vậy ta bảo Xuân Lan đến phòng bếp xem cơm đã được làm xong chưa?" Vô Ưu cười nói.
"Ừ." Thẩm Quân gật đầu.
Sau đó, Vô Ưu nhanh chóng đi ra ngoài. Một tay đặt lên ngực, cảm thấy chỗ này đập vô cùng nhanh...
Mấy ngày kế tiếp, Vô Ưu chú tâm thử thuốc, Liên Kiều và Ngọc Trúc cùng hỗ trợ, vì vậy Liên Kiều đành nhờ Xuân Lan đi ngoài cổng trong tìm Vượng Nhi đến chỗ Bách Hợp lấy đồ, Xuân Lan sảng khoái đồng ý rồi đi ngay!
Vừa vào viện, vợ Vượng Nhi thấy Xuân Lan, nhanh chóng bước ra cười nói: "Xuân Lan cô nương sao lại rảnh rỗi đến chỗ chúng tôi vậy? Có phải cô nãi nãi nhà chúng tôi có việc gì căn dặn không?"Vợ Vượng Nhi - Lưu thị là một người thông minh, mạnh mẽ, nhiệt tình, đến được mấy tháng đã giao tiếp được với các bà tử nha hoàn ở trong cổng ngoài này, Xuân Lan ra ngoài này mấy lần nên cũng rất quen thân!
"Đúng vậy, nhị nãi nãi bảo ta đến hỏi Bách Hợp cô nương, những thứ nhị nãi nãi cần đã chuẩn bị xong chưa?" Xuân Lan cười nói.
Lưu thị vừa nghe đến đã nhanh chóng cầm ghế nhỏ qua đây, đồng thời vặn vặn khăn tay, ân cần cười nói: "Cô nương ngồi xuống đi, ta vừa mua được chút hạt dưa, cứ từ từ dùng, ta đi gọi Bách Hợp ra đây!" Nói xong vội vàng đi.
Xuân Lan cũng không khách sáo, ngồi lên ghế nhỏ, nắm hạt dưa lên ăn. Không bao lâu sau, vợ Vượng Nhi dẫn một người rất xinh đẹp, quyến rũ đến, tuy Xuân Lan đã đến mấy lần nhưng chưa từng gặp Bách Hợp, nên không khỏi hơi sững sờ! Bởi vì...Nha hoàn trong phủ này hơn mấy chục người, cũng không có ai xinh đẹp hơn Bách Hợp. Cũng thầm hiểu, tại sao nhị nãi nãi để Bách Hợp này và Phục Linh ở cổng ngoài rồi!
Lưu thị cười cầm lấy một bao quần áo không nhỏ từ tay Bách Hợp, sau đó xoay người đưa cho Xuân Lan, nói: "Cô nương về bẩm báo với nhị nãi nãi, Bách Hợp đã chuẩn bị đồ xong, nếu còn thiếu cái gì thì cứ cho người đến báo một tiếng!"
"Được, ta sẽ bẩm báo với nhị nãi nãi!" Nói xong, Xuân Lan đưa tay nhận lấy bao quần áo trong tay Lưu thị.
"Cô nương cầm túi quần áo này có nặng không, có cần ta giúp cô nương một tay không?" Lưu thị cười nói.
"Không cần, những đồ này ta vẫn cầm được!" Nói xong ánh mắt như có như không liếc nhìn Bách Hợp, rồi mới xoay người rời đi.
Xuân Lan đi rồi, Lưu thị nhìn Bách Hợp bên cạnh một cái, cười nói: "Bách hợp, phải nói muội rất xinh đẹp đó, ngay cả nữ nhân cũng thích nhìn muội thêm một hai lần!"
Nghe nói như thế, Bách Hợp nhíu mày một cái. Giậm chân nói: "Vượng Nhi tẩu tử, tẩu tử lại trêu người ta nữa rồi!" Nói xong đành nghiêng đầu xoay người đi, chạy vào phòng, vợ Vượng Nhi cười không thôi!
Bên này, Xuân Lan cầm bọc quần áo đi thẳng vào cổng trong, đi qua hành lang gấp khúc, vừa định vào sân thì đột nhiên có một giọng nói gọi nàng lại: "Xuân Lan!"
Xuân Lan vừa quay đầu lại, nhìn thấy là Song Hỉ trong phòng lão phu nhân, Xuân Lan vừa nhìn thấy Song Hỉ đã nhanh chóng xoay người đi tới. Cười nói: "Song Hỉ, sao tỷ lại rảnh rỗi qua đây vậy?"
"Ta mới ra ngoài dặn dò một tiếng, mấy ngày nữa lão phu nhân đi dâng hương cần phải chuẩn bị dầu vừng, giấy, nến, nếu không sao ta lại rảnh rỗi ra ngoài chứ? Muội cũng biết đó, một khi lão phu nhân muốn cái gì, những nha hoàn khác cũng không rõ được!" Song Hỉ nói.
"Lão phu nhân thật khó mà không có tỷ bên cạnh, nếu không tại sao tỷ lại được yêu thích trong phủ này như thế chứ!" Xuân Lan cười nói.
Nghe nói như thế, Song Hỉ nói: "Xuân Lan, chúng ta và mấy người Thu Lan lớn lên cùng nhau, muội nói lời này thật sự khiến người ta rất buồn nôn đó, chúng ta đều là nô tài, may mắn thì có thể làm chủ tử vui vẻ, không may mắn sẽ phải chịu đòn, bây giờ được chủ tử yêu thích, thì chúng ta vẻ vang, đến ngày nào đó không có chủ tử làm chỗ dựa nữa, cũng không biết những người như chúng ta phải làm sao đây!"
Song Hỉ nói mấy câu đã làm Xuân Lan không cười nổi nữa. Đúng vậy! Mệnh nô tài như các nàng có thể không như thế sao, hoàn toàn không do mình nắm giữ. Gặp được chủ tử nhân từ cuộc sống sẽ tốt hơn chút ít, nếu gặp phải chủ tử khắt khe thì thật sự là khó sống!
Thấy Xuân Lan mất hứng vì lời nói của mình, Song Hỉ nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện, mắt nhìn túi quần áo trong tay Xuân Lan, hỏi: "Ấy, bên trong túi quần áo lớn như thế là cái gì vậy?"
"À, muội cũng chưa nhìn, đây là đồ nhị nãi nãi dặn một nha hoàn bồi giá của ngài ấy làm, chắc là quần áo?" Xuân Lan trả lời.
"Để muội xem xem!" Nói xong, Xuân Lan bước lên mở bọc quần áo ra, lấy một hai cái áo nhỏ ra xem.
"Oa! Thật đẹp!"Nhìn thấy cái áo nhỏ, cái yếm nhỏ tinh xảo, Song Hỉ vuốt hoa văn được thêu phía trên không khỏi trầm trồ.
"Đúng vậy, đồ thêu này quả thật rất tinh xảo, ngay cả người chuyên thêu thùa trong viện lão phu nhân cũng không sánh bằng!" Xuân Lan nhìn quần áo nhỏ cũng không khỏi trầm trồ phụ họa.
Nhìn những bộ quần áo nhỏ này, Song Hỉ nhíu mày, nói: "Xuân Lan, muội nói mấy thứ này là đồ nhị nãi nãi giao cho nha hoàn hồi môn của nàng làm?"
"Đúng vậy!" Xuân Lan nhanh chóng gật đầu.
"Vậy...có phải là..." Song Hỉ không nhịn được mà nghĩ sâu xa.
"Tỷ nói là..." Xuân Lan cũng là một người thông minh, lập tức nghĩ đến chuyện đó!
"Nhị nãi nãi có tin vui?" Sau đó, hai người đồng thời nói một câu.
"Muội hầu hạ Nhị gia và Nhị nãi nãi, hai tháng nay cái đó của nhị nãi nãi đến hay không chẳng lẽ muội không biết sao?" Song Hỉ thấy Xuân Lan ngạc nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Muội hầu hạ nhị gia và nhị nãi nãi là thật, nhưng những chuyện riêng tư này nhị nãi nãi không cho bọn muội đụng vào, bọn muội chỉ làm mấy việc bưng trà rót nước tiếp khách nhận đồ và mấy chuyện lặt vặt thôi!" Xuân Lan giải thích.
Sau đó, Song Hỉ đặt mấy bộ quần áo nhỏ vào trong bọc quần áo, vỗ vỗ túi quần áo, nói: "Nếu vậy thì tốt rồi, việc lão phu nhân thích nhất là có thể thấy nhị gia có con nối dòng, không biết lão nhân gia biết được chuyện này sẽ vui vẻ đến mức nào đâu! Nhưng cũng thật là, chuyện vui như vậy sao nhị nãi nãi lại không nói cho lão phu nhân một tiếng chứ? Cũng không phải lão phu nhân không thích!"
"Chắc là chưa có cơ hội? Muội nghĩ cũng sắp rồi. Chắc là sợ đoán sai, đợi thai ổn định rồi mới nói? Tỷ biết nhị nãi nãi chính là đại phu mà, vì vậy ở phương diện này rất cẩn thận?" Xuân Lan nói.
"Chắc là vậy, được rồi, tỷ ra ngoài đã lâu, lỡ lão phu nhân tìm tỷ lại không biết phải làm sao, tỷ đi về trước đây!" Nói xong, Song Hỉ nhanh chóng bước đi.
Song Hỉ đi rồi, Xuân Lan cúi đầu nhìn bọc quần áo trong tay, cũng nhanh chóng xoay người đi vào viện...
Hai ngày sau đó, Vô Ưu chăm chú thí nghiệm thuốc, quả nhiên tác dụng của thuốc được tăng lên không ít, nhưng vẫn chưa đủ độ, điều này cho thấy phương pháp dùng bàng quang bò đã đi đúng hướng rồi, sau đó nàng lại thay đổi sang dùng bàng quang dê vì bàng quang dê nhỏ hơn bàng quang bò, màng cũng mỏng hơn, loại bỏ các tạp chất tốt hơn, lần này thuốc sau khi tinh luyện tác dụng tăng thêm không ít, Vì thế nàng và Thẩm Quân đều rất hưng phấn!
Nếu việc nghiên cứu chế tạo thuốc mê đã có bước đột phá, Vô Ưu liền giao cho Ngọc Trúc ở nhà chế xuất một nhóm thuốc mê để nàng thí nghiệm, còn mình thì chọn một ngày trời trong nắng ấm bẩm báo với Thẩm lão phu nhân dẫn Liên Kiều và Phục Linh theo đến Tiết gia, dù sao đã hơn hai tháng, nàng rất nhớ người nhà, rất bận tâm đến sức khỏe Chu thị.
Ba chiếc xe ngựa sang trọng chậm rãi dừng lại ở cửa lớn Tiết gia, Tống mụ, Bình Nhi và các hạ nhân đã sớm chờ ở đây!
Liên Kiều nhảy xuống xe ngựa trước tiên, sau đó quay đầu đỡ Vô Ưu xuống xe ngựa, Tống mụ và Bình Nhi mau mau bước lên đón, phúc thân mặt đầy nụ cười, nói: "Thỉnh an cô nãi nãi!"
Nghe được câu cô nãi nãi này, Vô Ưu mỉm cười, nói: "Đều là người nhà mình, cần gì đa lễ như vậy? Nương và tổ mẫu đang ở đâu?"
Trans by LeeMon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.