Chương trước
Chương sau
Vô Ưu vừa định khom lưng ngồi xuống, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói bén nhọn của thái giám. Nghe được giọng nói này, Vô Ưu vội vàng đứng thẳng người lại, mà trưởng công chúa Bích Hồ cũng vội vàng đưa tay sửa lại búi tóc, Hồng Loan đứng bên cạnh cũng vội vàng bận rộn tiếp giá!
Sau đó, liền có âm thanh của tiếng nói và bước chân cùng nhau truyền đến.”Bích Hồ, trẫm hôm nay thật vất vả mới rãnh rỗi, tới nhìn ngoại tôn của trẫm một chút!” Vừa nói xong, một bóng dáng màu vàng chói mắt đã nện bước bước chân trầm ổn đi vào.
“Bích Hồ tham kiến hoàng huynh!” Trưởng công chúa Bích Hồ định xuống giường.
Khang đế vội vàng đi nhanh đến trước giường ngăn nàng lại.”Thân thể muội không tiện, không cần giữ lễ tiết!”
“Tạ hoàng huynh!” Trưởng công chúa Bích Hồ ở trên giường cúi đầu nói.
Sau đó, Vô Ưu, Hồng Loan cùng với mấy cung nữ trong phòng cũng quỳ trên mặt đất hành lễ nói: “Tham kiến hoàng thượng!”
“Miễn lễ! Mau ôm ngoại tôn tới cho trẫm để cữu cữu này nhìn một chút.” Khang đế khoát tay áo liền vội vàng nói.
“Hồng Loan, mau gọi nhũ mẫu ôm tiểu công tử tới đây!” Trưởng công chúa Bích Hồ vội vàng nói với Hồng Loan, Hồng Loan vâng mệnh rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi Hồng Loan đi, ánh mắt Khang đế nhìn về phía Vô Ưu đang đứng hầu ở bên cạnh. Thấy ánh mắt của Hoàng thượng đang nhìn mình chằm chằm, Vô Ưu vội vàng cúi đầu thấp xuống. Chỉ là thừa dịp mới vừa rồi trong lúc Hoàng thượng và trưởng công chúa Bích Hồ nói chuyện, Vô Ưu rốt cuộc thấy rõ đương kim Hoàng thượng trông như thế nào. Vóc người thon dài, mặt mũi tinh tế, gương mặt chữ quốc điển hình, cặp chân mày rất rậm, lỗ mũi thẳng tắp, một đôi mắt thâm trầm nhưng con ngươi rất đen và sáng, mặc dù phong cách rất là nho nhã, nhưng mà trong nho nhã đó lại mang theo tôn quý và uy nghiêm bẩm sinh, nhất là cái cằm trong lúc mơ hồ lộ ra sự bướng bỉnh! Đúng là một soái ca, chẳng qua là hơi bất đồng một chút. Nhưng mà trong nội tâm lại đang suy nghĩ lung tung: Vị hoàng đế này có lẽ nhiều lắm cũng chưa tới ba mươi tuổi, nhưng hôm đó nàng lại thấy được nhiều Tần phi ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy, có phải vị Hoàng đế này cũng là một quân vương háo sắc hay không?
“Trẫm nhớ ra rồi, ngươi chính là y nữ ngày đó thay cung nữ hướng trẫm đòi ban thưởng phải không?” Sau đó, Khang đế đột nhiên hỏi.
Nghe nói như thế, Vô Ưu vội vàng quỳ xuống đất nói: “Là dân nữ!”
Trưởng công chúa Bích Hồ đang ngồi ở trên giường liếc mắt nhìn Vô Ưu, mới lên tiếng: “Hoàng huynh, huynh nhìn kìa, làm cho người ta sợ hãi!”
“Ha ha......” Nghe nói như thế, Khang đế cười lớn, sau đó nói: “Hồ thái y nói y thuật của ngươi rất là cao, lần này Trưởng công chúa có ngươi chữa trị mẫu tử mới được bình an, trẫm đang nói đến công lao của ngươi, ngươi không cần phải sợ!”
“Vâng” Vô Ưu vội vàng gật đầu một cái.
Lúc này, trưởng công chúa Bích Hồ nói với Vô Ưu: “Nhanh đứng lên đi!” Sau đó, Vô Ưu liền đứng thẳng dậy. Sau đó, trưởng công chúa lại nói: “Hoàng huynh, huynh nhìn khí sắc của ta đã tốt hơn nhiều rồi có phải hay không?”
Nghe vậy, Khang đế quan sát kỹ trưởng công chúa Bích Hồ, sau đó liền gật đầu, nói: “Không tệ! Khí sắc tốt hơn nhiều. Hôm đó ngươi làm cho hoàng huynh rất là sợ hãi!”
“Mấy ngày nay may mà Tiết cô nương hết lòng chăm sóc, hơn nữa ngày đó cũng đều nhờ nàng nói những điều mà người khác không dám nói, cho nên muội và đứa bé mới có thể bình an vượt qua kiếp này. Cho nên Bích Hồ xin Hoàng thượng nhất định phải ban thưởng thật hậu cho Tiết cô nương mới phải, bằng không trong lòng Bích Hồ sẽ cảm thấy rất là áy náy!”
Nghe trưởng công chúa nói, Vô Ưu vội vàng cúi đầu đáp: “Trưởng công chúa nghiêm trọng quá rồi, Vô Ưu là một đại phu, cứu người vốn là trách nhiệm phải làm, thêm nữa Hoàng thượng lần trước đã ban thưởng cho Vô Ưu, Vô Ưu thật sự là không dám tiếp nhận thêm bất kỳ ban thưởng nào nữa!”
Lời Vô Ưu nói làm cho trưởng công chúa Bích Hồ cười một tiếng, nhìn Vô Ưu nói: “Ngươi cho rằng Bổn cung là bảo Hoàng huynh ban thưởng cho ngươi vàng bạc châu báu sao? Những thứ kia đều là vật ngoại thân, về sau ngươi sẽ có thật nhiều cơ hội tìm được.”
Nghe trưởng công chúa nói, Vô Ưu nhíu mày, hỏi: “Vô Ưu không hiểu ý tứ của trưởng công chúa!” Không phải ban thưởng vàng bạc châu báu cho nàng sao, chẳng lẽ là muốn phong quan cho nàng sao? Nhưng trước nay nữ nhân cũng chưa từng được làm quan. Chẳng lẽ là muốn phong nàng làm nữ quan trong cung sao? Không thể nào? Nàng không muốn vào cung, giống như tỷ tỷ cả đời cũng ra khỏi hoàng thành này được có mấy lần, nàng còn chưa muốn chết đâu!
Trưởng công chúa Bích Hồ nhìn Vô Ưu cười bí hiểm một tiếng, sau đó nói với Khang đế: “Hoàng huynh, muội mới vừa rồi đã hỏi Tiết cô nương rồi, nàng còn khuê nữ, nữ nhân thật ra thì cho dù có nhiều ngân lượng như vậy nhưng căn bản cũng không có dùng được, vẫn là thỉnh Hoàng thượng ban cho nàng một đoạn lương duyên cho thỏa đáng!”
Nghe được trưởng công chúa Bích Hồ thế nhưng lại cầu Hoàng thượng ban hôn cho nàng, nàng không khỏi nhíu mày, lập tức nói: “Trưởng công chúa......”
Nhưng mà Khang đế cũng đã cắt đứt lời nói của Vô Ưu.”Muốn một đoạn lương duyên rất là đơn giản? Chỉ cần trẫm hạ chỉ ban hôn là được. Chỉ là không biết ngươi có người trong lòng chưa?”
“Hoàng thượng, dân nữ......”
Vô Ưu vừa muốn nói gì, nhưng trưởng công chúa Bích Hồ cũng đã giành nói: “Hoàng huynh, mới vừa rồi muội đã hỏi qua rồi, nàng còn không có người thương đâu, cho nên vẫn là nhờ hoàng huynh chỉ hôn cho Vô Ưu là một người tài giỏi mới phải!”
Nhìn thấy chuyện cả đời của bản thân mình sẽ bị những câu đàm tiếu giữa trưởng công chúa Bích Hồ và Hoàng thượng quyết định, Vô Ưu thật là gấp muốn chết, vội vàng nói: “Trưởng công chúa, Vô Ưu chỉ là một nữ thường dân, về sau chỉ cần gả cho một người bình thường là được rồi. Hoàng thượng một ngày bận trăm công ngàn việc làm sao có thể có rảnh rỗi để ý tới chuyện này của Vô Ưu được chứ!”
“Vô Ưu, ngươi cũng không cần coi nhẹ mình, phụ thân ngươi mặc dù chỉ là một Lại bộ chủ quản, nhưng ngươi cũng được coi là tiểu thư nhà quan, cái này còn không nói tới, hơn nữa ngươi là người mang y thuật tuyệt thế, hành y cứu khổ đây cũng là một loại công đức, tại sao có thể chỉ xứng với một dân chúng bình thường đây? Nói như vậy Bích Hồ ta đây là người thứ nhất không đồng ý! Ngươi nói là cũng không đúng, hoàng huynh?” Bích Hồ trưởng công chúa cãi lại nói.
Lúc này, Khang đế mới nói: “Bích Hồ nói rất có đạo lý, hai ngày này trẫm sẽ tuyển chọn cho ngươi một người tốt!”
“Hoàng thượng......” Nghe nói như thế, Vô Ưu thật là không biết nên nói làm sao nữa rồi? Thật là hết cách? Chuyện này đồng nghĩa với việc giao hôn sự của mình cho hoàng thượng quyết định sao? Nhưng nàng vẫn chưa muốn bị gả cho người sớm như vậy đâu!
Thấy vẻ mặt Vô Ưu nhăn nhó, sắc mặt Khang đế đầy hàn ý, có chút nhất thời không vui nói: “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi dám kháng chỉ bất tuân?”
“Vô Ưu không dám!” Thấy hoàng thượng có vẻ giận, Vô Ưu chỉ đành phải cúi đầu nói. Chỉ là trong lòng rất là không phục, cũng thấy lạ là vị trưởng công chúa Bích Hồ này lại nhiều chuyện như vậy!
“Hoàng huynh, huynh không cần dữ dằn như vậy có được hay không? Vốn là một chuyện tốt, nhưng huynh lại dọa cho người ta sợ hãi!” Bích Hồ trưởng công chúa tức giận trách móc nói.
Khang đế ho khan một tiếng, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang Vô Ưu đang đứng cúi đầu ở một bên. Lúc này, Hồng Loan mang theo nhũ mẫu tiến vào, cúi đầu bẩm báo nói: “Hoàng thượng, trưởng công chúa, tiểu công tử đến!”
“Mau ôm cho hoàng thượng xem một chút!” Bích Hồ trưởng công chúa vội vàng nói.
“Vâng” Hồng Loan quay đầu nháy mắt một cái, nhũ mẫu liền ôm một đứa trẻ trắng mập được bọc ở trong gấm màu đỏ đi tới trước mặt của Khang đế.
Khang đế thấy đứa bé trắng mập ở trong ngực nhũ mẫu, không khỏi thích thú, đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng nói: “Là một tiểu tử anh tuấn, dáng dấp thật đúng là cực kỳ giống Thôi Huân!”
Vừa nói một câu, Khang đế cũng biết mình nói sai. Lập tức, bầu không khí trong phòng cũng có chút khẩn trương, ai cũng chẳng dám thở mạnh, Vô Ưu vừa ngẩng đầu, thấy Hồng Loan và nhũ mẫu đều nhìn sắc mặt của trưởng công chúa Bích Hồ ở trên giường, ngay cả hoàng thượng cũng có chút ngượng ngùng. Chỉ là, sau một khắc, ngược lại trưởng công chúa Bích Hồ đã phá vỡ trầm mặc, miễn cưỡng cười nói: “Muội cũng cảm thấy cực kỳ giống phò mã, mấy ngày nay muội vẫn luôn suy nghĩ nên đặt tên gì cho tiểu tử này, nhưng vẫn luôn không tìm được tên thích hợp, không bằng Hoàng thượng ban cho cái tên đi?”
Thấy không khí có chút cứng ngắc, Hồng Loan không hổ là người đắc lực nhất bên cạnh trưởng công chúa, vội vàng cười theo nói: “Hoàng thượng, mấy ngày nay trưởng công chúa vẫn luôn lẩm bẩm không biết Hoàng thượng khi nào thì tới có thể đặt cho tiểu công tử một cái tên vừa hay lại ý nghĩa!”
Nghe được lời của các nàng, Khang đế ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ suy nghĩ một chút, sau một khắc sau ánh mắt đen nhánh chợt lóe, liền nói: “Không bằng kêu là Thôi Hộ đi!”
“Thôi Hộ?” Nghe được cái tên này, trưởng công chúa Bích Hồ lặp lại một lần nữa.
“Hộ là bảo vệ, hi vọng đứa bé này có thể thủ hộ muội một đời, trẫm nghĩ Thôi Huân trên trời có linh cũng sẽ cảm thấy an ủi!” Khang đế nói.
Nghe nói như thế, trưởng công chúa Bích Hồ khẽ bĩu môi một cái, lúc này, Hồng Loan ở bên cạnh vội vàng nói: “Trưởng công chúa, thật là một tên rất hay, chẳng những dễ nghe, hơn nữa ý nghĩa cũng tốt!”
“Ừ.” Trưởng công chúa Bích Hồ gật đầu một cái, sau đó cười nói: “Tạ hoàng huynh ban tên cho!” Sau đó, trưởng công chúa Bích Hồ liền bảo nhũ mẫu ôm con tới đặt trong ngực của nàng, nàng nhìn đứa bé trong ngực, cười nói: “Thôi Hộ, hi vọng con có thể giống như hoàng cữu cữu của con nói là sẽ bảo vệ mẫu thân cả đời, không cần giống như phụ thân của con cũng là nói phải bảo vệ mẫu thân cả đời, thế nhưng hắn lại đi trước!” Nói tới chỗ này, trưởng công chúa Bích Hồ dĩ nhiên là rất thương tâm, làm cho người ở đây đều hơi bị đau lòng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.