Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, Liên Kiều bưng một chén to nóng hổi thơm ngát canh thịt dê đi vào, đặt canh thịt dê ở trên bàn bát tiên, cười nói: "Nhị tiểu thư, canh thịt dê ngon lắm!"
"Sao nhanh vậy?" Thấy thức ăn ngon, Vô Ưu vội vàng đứng dậy đi tới bàn bát tiên ngồi xuống, cúi đầu vừa ngửi thấy mùi thức ăn ngon, không khỏi nói: "Thơm quá!" ở kiếp trước nàng chính là một người tham ăn, chỉ cần có đồ ăn ngon là mọi chuyện buồn phiền cũng tan thành mây khói. Sau đó, nàng liền cúi đầu bắt đầu thưởng thức thức ăn.
Liên Kiều đứng hầu hạ ở trước mặt Vô Ưu cả buổi rồi mới cẩn thận nói: "Nhị tiểu thư, thật ra thì người có thể đi thỉnh cầu lão thái thái, trong nhà này mọi chuyện lớn nhỏ đều do lão thái thái làm chủ, bây giờ lão thái thái thương người như vậy, chỉ cần người đi cầu xin lão thái thái, chắc chắn sẽ không gả ngài cho Lý Đại Phát!"
Nghe nói như thế, ăn uống cũng vừa xong, Vô Ưu đặt đôi đũa xuống, nói: "Chuyện này ta đã nghĩ tới, thế nhưng chuyện lần này còn liên quan đến mặt mũi của Tiết gia, thanh danh của ta ở bên ngoài đã không tốt rồi, nếu như lần này không gả tới Lý gia, sợ rằng về sau rất khó gả ra ngoài, trong nhà cũng không hi vọng có một bà cô không ai thèm lấy. Hơn nữa, lão thái thái là người mê tín, lần này đi chùa Bạch Mã xin xăm hết lần này tới lần khác đều là sao Hồng Loan chiếu sáng, cho nên người càng thêm tin tưởng việc nhân duyên này là do ông trời sắp đặt! Ban đầu phụ mẫu ta còn do dự, bởi vì lão thái thái đi cầu được lá xăm này, bọn họ cũng đã hạ quyết tâm, chẳng qua là sợ nếu ta biết sẽ không chịu nổi, cho nên mới gạt một mình ta thôi. Ta nghĩ mình đi van xin cũng không thay đổi được cái gì, cho nên thay vì chúng ta đi cầu người không bằng tự suy nghĩ cách hóa giải!"
Nghe nhị tiểu thư nói như vậy, Liên Kiều vội vàng hỏi: "Nói như vậy là người đã nghĩ ra được biện pháp?"
"Bây giờ trên tay chúng ta còn bao nhiêu tiền?" Vô Ưu không có trả lời Liên Kiều liền hỏi.
Liên Kiều trái phải suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Tiền thu hoạch mùa vụ của điền trang, hơn nữa mấy tháng này xưởng chế dược cũng có tiền lời, còn có tích góp từng tí một, tính ra có khoảng hai ngàn lượng!"
Nghe thấy con số này, Vô Ưu gật đầu một cái, nói: "Không ngờ lại có nhiều như vậy!" Không trách Lý gia lại coi trọng nàng, nàng thật đúng là một cây rụng tiền, nhưng mà bọn họ cũng không biết mình có nhiều tiền lời như vậy, nếu là biết có nhiều tiền, khẳng định là có thể dùng mọi thủ đoạn!
"Đúng vậy, xưởng chế dược làm ăn khá vô cùng! Còn có điền trang trồng trọt dược liệu, nhưng trồng trọt hoa màu có lợi hơn nhiều." Liên Kiều cười nói.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Vô Ưu dặn dò: "Ngày mai ngươi theo ta đi đến điền trang một chuyến, nếu như ngày mai có ai hỏi, ngươi hãy nói đi cùng ta tới điền trang nuôi gà vịt gì gì đó, tiện thể giải sầu!"
Nghe được chủ tử  dặn dò, Liên Kiều vui mừng ra mặt nói: "Vâng. Đã mấy ngày rồi không có đi đến điền trang!"
"Nhớ lấy theo hết toàn bộ ngân phiếu! Chúng ta có chút tiền này dù là ai cũng không thể nói, biết không?" Vô Ưu dặn dò.
Nghe lời này, lại thấy sắc mặt Nhị tiểu thư nặng nề, Liên Kiều biết chắc là có lý do, cho nên không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu."Liên Kiều hiểu!"
"Không còn sớm, dọn dẹp rồi nghỉ ngơi đi!" Vô Ưu đưa tay đẩy chén sứ trước mặt, sau đó đứng dậy đi tháo trang sức. Liên Kiều vội vàng thu dọn chén, đã chuẩn bị sẵn giường cho Vô Ưu, hầu hạ đến lúc Vô Ưu buồn ngủ mới tắt đèn, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng.
Nằm ở trên giường, Vô Ưu nhìn đỉnh màn màu xanh một lát, liền nhắm hai mắt lại. Nàng phải ngủ thật ngon, ngủ ngon giấc, ăn cơm no mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất để hóa giải vấn đề vô cùng khó khăn trước mắt. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, Vô Ưu dẫn theo Liên Kiều lên xe ngựa một đường ra khỏi cửa thành, hướng điền trang ở ngoài thành chạy đi. Xuống xe ngựa, Liên Kiều vừa gõ cửa chính, Vượng Nhi và Ngọc Trúc thấy là nhị tiểu thư tới, vội vàng niềm nở tiến lên thỉnh an.
"Thỉnh an Nhị tiểu thư!" Vượng Nhi và Ngọc Trúc cùng hành lễ.
"Miễn lễ!" Khoác bên ngoài là áo choàng lông chồn màu trắng, Vô Ưu nói xong, liền thả tầm mắt nhìn khắp bốn phía của điền trang, bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, cho nên khắp nơi đều là một vẻ mờ mịt, cũng không có màu xanh của lá cây, chỉ có vài cây bốn mùa như cây tùng, sen trong hồ cũng đã tàn, và mấy con gà vịt ở nơi xa xa kia còn sống. Ở nhà bực bội mấy ngày nay, đi tới nơi này hít thở không khí mới mẻ, tâm tình của nàng cũng đỡ hơn rất nhiều!
"Nhị tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, mau vào trong nhà đi!" Vượng Nhi khom lưng nói xong, liền bảoNgọc Trúc nhanh đi bưng chậu than.
"Ừ." Vô Ưu gật đầu một cái, đi thẳng về phía phòng chính ở trước mặt. Vượng Nhi vội vàng đi theo.
Sau khi vào phòng, Ngọc Trúc đã bưng hai chậu than đi vào, cũng bưng cho Vô Ưu ly trà nóng, còn cầm một lò sưởi tay đi vào, chỉ trong chốc lát, trong phòng cũng rất ấm áp, Liên Kiều hầu hạ Vô Ưu cởi áo choàng ra, lộ ra bên trong vải bông màu đỏ, Vô Ưu ngồi ở trên cái đệm vải bông, cái lò sưởi tay để trên đầu gối, sau khi nhấp một hớp trà nóng, cảm giác cả người ấm áp hơn nhiều, mới mở miệng hỏi: "Mấy ngày nay trong trang có xảy ra chuyện gì không?"
"Bẩm Nhị tiểu thư, trời rất lạnh nên cái gì cũng không cần dọn dẹp, chỉ có gà vịt dê thì cho ăn chút cỏ khô hay gì đó, cho nên cũng không có chuyện gì ạ." Vượng Nhi vội vàng trả lời.
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái, sau đó hỏi: "Dược liệu đã được phơi chưa?"
"Trong ngày lúc thời tiết tốt đã được phơi, hơn nữa cũng đã phân loại dược liệu theo từng loại, đợi đầu mùa xuân sang năm nhất định có thể bán được giá tốt!" Vượng Nhi trả lời.
"Ừ, ngươi làm việc là ta rất yên tâm." Vô Ưu hài lòng gật đầu một cái.
Lúc này, Ngọc Trúc lại đi vào, bưng cái khay trong tay, Vượng Nhi vội vàng cười nói: "Nhị tiểu thư, đây là hoa cúc, hoa quế thu hoạch vào mùa thu dùng làm điểm tâm, chờ Nhị tiểu thư tới để hiếu kính ngài đây!"
Nghe được lời Vượng Nhi nói, Vô Ưu quay đầu nhìn cái khay trong tay Ngọc Trúc quả nhiên ở bên trong có mấy đĩa bánh ngọt tinh xảo, không khỏi cười hỏi: "Đây đều là do ngươi làm?"
"Là nô tỳ học làm, làm không được ngon, Nhị tiểu thư đừng cười chê!" Lúc Ngọc Trúc nói lời này còn mang theo chút ngượng ngùng trên mặt ửng đỏ, có thể nhìn ra được Ngọc Trúc là người rất hay xấu hổ, là một nữ hài tử rất hướng nội, trái lại làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, hơn nữa cũng chịu học đ hỏi, nên Vô Ưu rất là yêu thích nàng.
Vô Ưu đưa tay cầm một khối bánh ngọt từ trong dĩa, đưa đến miệng, nhai một lúc lâu, cười nói: "Mùi vị cũng không tệ lắm! Chỉ là hơi ngọt một chút, lần sau nhớ bớt một chút đường và dầu là được."
"Nghe chưa? Lần sau ít bỏ đường và dầu!" Vượng Nhi vội vàng nói với muội muội.
"Nô tỳ biết." Ngọc Trúc vội vàng gật đầu.
Sau khi Vô Ưu ăn xong một khối điểm, Vượng Nhi liền tiến lên cười nói: "Nhị tiểu thư, trời lạnh như vậy sao người và Liên Kiều cô nương lại tới? Có phải là có chuyện gì muốn dặn dò hay không?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn Vượng Nhi, nghĩ thầm: quả thật là rất lanh lợi, chuyện này cũng đã nhìn ra. Sau một khắc, nàng liếc mắt nhìn Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý, vội vàng nói với Ngọc Trúc ở bên cạnh: "Ngọc Trúc, không phải ngươi lần nào cũng hỏi ta rất nhiều chuyện về thảo dược sao? Đi, ta giải thích cho ngươi!"
"Được! Nhị tiểu thư, Ngọc Trúc cáo lui." Hướng về phía Vô Ưu chào một cái, Ngọc Trúc và Liên Kiều cùng đi ra ngoài.
Cửa phòng được khép lại, trong phòng nhỏ chỉ còn lại có Vô Ưu ngồi ở chính giữa và Vượng Nhi đứng ở trong phòng, lửa ở trong chậu than phát ra tiếng lách cách. Vô Ưu chậm rãi đứng lên, đặt lò sưởi tay ở trên bàn, từ từ đi tới trước mặt Vượng Nhi, nói: "Hôm nay ta đến đúng là có chuyện muốn căn dặn ngươi!"
Nghe nói như thế, Vượng Nhi nghĩ: có thể để cho Nhị tiểu thư trời rất lạnh còn tự mình chạy tới đây một chuyến, nhất định là chuyện quan trọng rồi, cho nên vội vàng cúi đầu nói: "Nhị tiểu thư xin cứ việc căn dặn, Vượng Nhi nguyện ý vì Nhị tiểu thư nhảy vào nước sôi lửa bỏng!"
Lời Vượng Nhi làm Vô Ưu bật cười."Không nghiêm trọng như vậy đâu, sẽ không để cho ngươi nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ là chuyện này đòi hỏi làm phải kín đáo, không đểcho bất kỳ người nào biết, bao gồm phụ mẫu của ngươi, còn có muội muội Ngọc Trúc nữa!"
Nghe nói như thế, Vượng Nhi nhìn Vô Ưu một cái, liền vội vàng nói: "Lời Nhị tiểu thư nô tài nhớ kỹ!"
Thấy nàng rất là chăm chú nghiêm túc, Vô Ưu hài lòng gật đầu, sau đó lấy từ trong ống tay áo ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho Vượng Nhi, Vượng Nhi vừa nhìn thì biết rõ là ngân phiếu, nhận lấy, cúi đầu mở ra nhìn, thấy là bốn tờ ngân phiếu năm trăm lượng, tổng cộng hai ngàn lượng bạc, không khỏi nói: "Hai ngàn lượng?"
Vô Ưu gật đầu, nói: "Hai ngàn lượng bạc này ta muốn ngươi giúp ta mua mấy trăm mẫu đất tốt ở bên ngoài kinh thành, giá cả không thành vấn đề, chỉ cần đất tốt là được!"
"Dù sao kinh thành cũng nằm dưới chân thiên tử, đất tốt thì mắc tiền, hơn nữa không phải là vào lúc nào cũng có thể mua được, sợ rằng phải mất một khoảng thời gian tìm kiếm." Vượng Nhi suy nghĩ một chút trả lời.
"Cái này không cần gấp gáp, dù sao ngày mùa đông công việc ở điền trang cũng không nhiều, ngươi có thể từ từ đi tìm người bán, nhưng nhất định phải che giấu tai mắt người, đừng để cho người khác biết thân phận của ngươi. Cũng may Tiết gia chúng ta ở kinh thành không phải là nhà có tiếng, đoán chừng người biết ngươi cũng không nhiều." Vô Ưu nói.
"Vâng". Vượng Nhi gật đầu.
"Lần này ta tới đây là vì chuyện này, vả lại chỉ là tới đây nhìn một chút, điền trang này thật là yên tĩnh, mới có mấy ngày không đến ta thật là nhớ! Đúng rồi, Ngọc Trúc nhận thức chữ như thế nào? Nếu như ngươi không có thời gian, tìm tiên sinh ở vùng lân cận để cho nàng đi học, dù sao mùa đông cũng không có cây gì sống được, những thứ gà vịt kia thì để cho hai tiểu nha đầu trông coi là được rồi!" Vô Ưu cười nói.
Nghe nói như thế, Vượng Nhi cười nói: "Nhị tiểu thư còn nghĩ đến Ngọc Trúc, mấy ngày nay nàng cũng rất cố gắng, biết rất nhiều chữ, vẫn luôn bảo là muốn giống như Nhị tiểu thư sau này làm nữ y ! Nô tài nói ngươi sao có thể so sánh với Nhị tiểu thư được, chẳng qua ngươi chỉ là một nha đầu thôi."
"Chuyện này và thân phận có quan hệ gì? Chỉ cần nàng chịu khó học hỏi, cái gì cũng có thể, ngươi ngàn vạn lần đừng đánh mất nhiệt tâm của nàng, ngược lại ta thấy nàng lại là một nhân tài học y, đúng rồi, nghe nói ở gần đây không phải có một đại phu đi chân trần cũng tạm được sao? Không bằng ngươi để Ngọc Trúc đi theo bà ấy học một chút y thuật cơ bản, ta không có nhiều thời gian dạy nàng, đợi nàng học được chút căn bản, ta có thể bồi dưỡng nàng một chút!" Vô Ưu cười nói.
"Hai huynh muội tiểu nhân gặp được Nhị tiểu thư thật đúng là gặp được đại quý nhân, Ngọc Trúc biết người yêu thích nàng như thế, nàng nhất định sẽ rất vui mừng!" Vượng Nhi cảm kích nói.
"Chủ yếu là do hai người chịu vươn lên, chỉ cầncác ngươi cố gắng làm, cuộc sống sau này nhất định không tệ." Vô Ưu nói.
"Tiểu nhân nhớ." Vượng Nhi gật đầu một cái.
"Ta có chút mệt mỏi, ngươi đi xuống trước đi!" Vô Ưu nói.
"Không biết cơm trưa Nhị tiểu thư muốn ăn cái gì? Bây giờ có vịt hoang, không biết người thích chiên dầu hay là hầm?" Trước khi lui ra trước, Vượng Nhi hỏi thăm.
Nghe có vịt hoang, Vô Ưu nhíu mày, nói: "Quá nhiều mỡ, cơm trưa chuẩn bị mấy món ăn thanh đạm là được!"
"Vâng. Tiểu nhân xin cáo lui." Nói xong, Vượng Nhi liền cúi đầu lui ra ngoài.
Sau khi Vượng Nhi đi, Vô Ưu lấy lò sưởi tay ở trên bàn đi vào bên trong, thấy trong phòng ngủ mặc dù lâu ngày không người ở, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, chắc là mỗi ngày đều có người tới đây quét dọn, sờ sờ chăn đệm, cũng rất mềm mại, chắc là thường được cầm ra phơi lúc có ánh nắng mặt trời? Quét dọn nơi này ... Chuyện này đều là Ngọc Trúc đảm nhận, ngược lại nàng là một người rất thoả đáng!
Mặc dù bôn ba một đường, nhưng Vô Ưu không có mệt mỏi, đi tới trước cửa sổ, đưa tay khe khẽ đẩy mở một cửa sổ nhỏ có khắc hoa, gió lạnh bên ngoài liền thổi vào, lướt ở trên mặt, rất lạnh lẽo, bởi vì trước mặt cũng không có kiến trúc đồ sộ, cho nên ở nơi này tầm nhìn cũng rất tốt, gần như có thể thấy được hết một nửa điền trang, cây cổ thụ rụng lá, đồng ruộng trống trải, chim sẽ nhún nhảy ở nhánh cây phía trước, đình nghỉ mát, sen tàn, hồ nước. . . . . .
Đây là một bức tranh nông thôn tựa như chốn bồng lai tiên cảnh đều là ước mơ từ kiếp trước của nàng, trải qua nhiều năm cố gắng như vậy thật không dễ dàng mới có được chẳng lẽ muốn nàng phải vứt bỏ sao? Nói thật, thật sự là nàng không nỡ! Nhưng nếu như không bỏ đi, như vậy nửa đời hạnh phúc về sau của nàng không thể nào hi vọng được nữa, suy nghĩ cả đời về sau là cùng với cái người tai to mặt lớn kia ở cùng nhau, hơn nữa là còn chung giường chung gối, trời ạ! Nàng không cần, nàng tình nguyện bỏ đi vật ngoài thân này. Điền trang sau này có cơ hội vẫn còn có, cũng không nên nhất thời nóng lòng, Vô Ưu chỉ có thể an ủi mình như vậy. Nhìn lại điền trang này thêm một lần, nàng mới đóng cửa sổ, đầu có chút mơ màng, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Buổi trưa hôm đó, Vượng Nhi bảo Ngọc Trúc nấu thức rất là thanh đạm, một cá hấp, một rau xanh xào, một ngó sen trộn dấm đường và một canh trứng gà, những thứ này đều là đồ ăn điền trang tự nuôi trồng, ăn được rất là ngon miệng mát lòng, suy nghĩ nếu như có thể ở lại chỗ này mấy ngày thì thật là tốt, chỉ là đây đều là ảo tưởng, người Tiết gia sẽ không đồng ý một người tiểu thư tuổi còn trẻ không lấy chồng tới ở nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.