Chương trước
Chương sau
Trở về phòng, Vô Ưu ngồi ở giường cả buổi không nói chuyện, Liên Kiều dè dặt cẩn thận đưa qua một ly trà nóng, nói: “Nhị tiểu thư, uống ly trà nóng cho ấm đi!”
“Ân.” Gật đầu, Vô Ưu nhận lấy ly trà trong tay Liên Kiều uống một ngụm.
Thấy trên mặt Vô Ưu không có biểu cảm gì, Liên Kiều không khỏi há miệng muốn nói, nhưng nửa ngày lại không nói được thành lời. Khoé miệng Vô Ưu không khỏi kéo ra nói: “Có cái gì muốn nói thì cứ nói đi!”
Nghe Vô Ưu nói vậy, Liên Kiều mới nói: “Nhị tiểu thư, ngài... Không có chuyện gì chứ?” Dù sao, ở cổ đại nữ tử chưa có chồng lại bị nam nhân nhìn lén tắm rửa cũng không phải là chuyện gì đáng tán thưởng, nhất là lời này cũng không xuôi tai!
“Ngươi thấy ta giống như là có chuyện sao?” Vô Ưu hỏi lại.
Liên Kiều vẫn hiểu rõ tính tình của chủ tử nhà mình, hẳn là nàng sẽ không để chuyện này ở trong lòng, nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan đến danh tiết nữ tử. Cho nên nói: “Tên Lí Đại Phát kia hôm nay cũng bị giáo huấn một hồi, cho nên ngài đừng nóng giận, cẩn thận đừng chọc tức thân mình!”
Nghĩ đến Lí Đại Phát đầu tiên là bị phỏng, sau đó lại bị đông lạnh, rồi sau đó lại bị Liên Kiều đá mấy đá, cuối cùng còn bị gã sai vặt đánh thêm mấy gậy, dù nói là nàng không để cho hắn nhìn thấy cái gì, nhưng nhìn hắn vậy rất làm người ta thật vui sướng, hơn nữa nghĩ đến dáng vẻ hắn chật vật kia, cũng không khỏi mỉm cười.”Ta mới không vì người như vậy mà tức giận!”
“Nhị tiểu thư nói phải, tên súc sinh kia làm sao đáng giá để ngài tức giận chứ?” Liên Kiều nhanh cười nói theo.
Đứng dậy đi đến trước bàn bát tiên, buông ly trà trong tay xuống, Vô Ưu không khỏi hỏi: “Ta không phải là đã phân phó ngươi dặn gã sai vặt đi theo tên súc sinh kia sao? Làm sao để tối đó hắn một mình chạy tới?”
Vừa nghe lời này, Liên Kiều nhanh nói: “Nô tì quả thật là đã phân phó xuống rồi mà, khẳng định là gã sai vặt kia đi chơi lơ là không quản chặt, nô tì phải đi nói với Hưng Nhi xem người đó là người nào mà lại nhàn hạ, rồi bảo nhóm gã sai vặt kia đánh hắn mấy bản tử!”
“Quên đi, chuyện này cũng không thể trách người phía dưới!” Vô Ưu vẫy vẫy tay.
“Không trách bọn họ thì trách ai chứ? Đã sai bọn hắn phải coi chừng người ta, nếu không cũng không xảy ra chuyện như đêm đó!” Liên Kiều kêu lên.
Nghe được Liên Kiều nói, Vô Ưu không khỏi cười lạnh nói: “Ngươi cho là chuyện đêm đó chính là một mình tên súc sinh kia gây ra sao?”
“Vậy còn có ai nữa chứ?” Liên Kiều không khỏi nhíu mày, không rõ ý tứ trong lời Vô Ưu nói.
“Tiết gia chúng ta tuy không phải là nhà giàu, nhưng dù sao cũng không nên tùy tiện để nam tử dừng chân lại, nhị nương tự nhiên là cũng biết đạo lý này, cho dù có để cháu nàng lại qua đêm, hẳn là cũng nên bảo bọn nha đầu xem chừng không để hắn tùy tiện đi loạn vào hậu trạch chứ, chẳng lẽ nàng không biết ở trong đây đều là nãi nãi với tiểu thư sao? Hơn nữa tên súc sinh kia dù cho có can đảm che trời, cũng không có đầu óc mà làm ra chuyện đến mức như vậy, chẳng lẽ phụ thân với nhóm gã sai vặt nhà chúng ta đều chỉ ngồi không sao?” Vô Ưu phân tích nói.
“Cũng phải! Vậy chẳng lẽ là cái tên súc sinh kia có người dung túng? Chẳng lẽ là... Nhị nãi nãi?” Liên Kiều thong thả bước chân về một bên đoán.
“Ngoại trừ nàng thì còn có ai? Vừa rồi ở bên ngoài ta cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp, chỗ nhị nương ở cách nương xa không ít, làm sao mà còn đến sớm hơn so với người ở viện này chứ? Còn nói nữa lúc đó đã là canh hai, tất cả mọi người đều ngủ rồi, cha với nương đều phải khoác áo choàng đi ra, nhưng nhị nương lại ăn mặc rất chỉnh tề, giống như là đoán chừng thời gian chạy đến ấy!” Vô Ưu tiếp tục nói.
Liên Kiều cúi đầu nhớ lại một chút chuyện vừa rồi, không khỏi gật đầu nói: “Đúng vậy! Thanh âm lúc đó Nhị nãi nãi nói chuyện cũng lớn hơn so với bình thường, còn trực tiếp gán tội trên người cháu nàng, nếu đổi lại là lúc trước Nhị nãi nãi sẽ cố tìm vạn lý do trên trời liều chết không thừa nhận cháu nàng sẽ làm chuyện như thế này!”
“Cho nên nói bọn họ thật sự là có thể đã bàn bạc tốt mới làm!” Vô Ưu nói tiếp.
“Các nàng cũng quá đáng giận! Cả ngày nhàn rỗi không có việc gì chỉ biết đi hại người.” Liên Kiều tức giận nói.
“Làm chuyện như thế các nàng sẽ thu được lợi ích gì?” Vô Ưu không khỏi cố gắng suy nghĩ.
Sau một lúc suy nghĩ, Liên Kiều đột nhiên nói: “Chẳng lẽ là các nàng muốn huỷ đi danh tiết của nhị tiểu thư?”
Nghe được Liên Kiều nói, Vô Ưu nhướng mày nói: “Lý do này ta cũng đã nghĩ đến, nhưng tên Lí Đại Phát không có chửi mắng huỷ danh tiết của ta, vốn là một chút lợi hắn cũng không chiếm được, điều này không phù hợp với lẽ thường!”
“Có lẽ là tên Lí Đại Phát kia bị Nhị nãi nãi sai sử đâu!” Liên Kiều suy nghĩ một chút nói.
Vô Ưu từ từ lắc lắc đầu.”Ngươi nói bình thường tên Lí Đại Phát kia có hiếu kính với cô cô hắn như vậy không? Lại còn không để ý đến hậu quả giúp nàng ấy trả thù chúng ta?”
“Nói đến cũng phải, tên Lí Đại Phát kia đều là một dạng vô lại như cha hắn! Không có lợi ích, bọn họ làm sao sẽ đến cố gắng nịnh nọt lấy lòng chứ!” Liên Kiều gật gật đầu.
“Cho nên hôm nay ta mới nghi hoặc, trong chuyện này khẳng định là có nội tình.” Tay Vô Ưu đùa nghịch với nắp ly trà nói.
“Được rồi, nhị tiểu thư, dù sao lần này cái tên Lí Đại Phát kia cũng không bị ép buộc, ngài hắt nước nóng lên thân hắn hắn còn lại bị đông lạnh nữa khẳng định là vài bữa nay không phát sốt cũng phải cảm lạnh, hơn nữa ta cũng đá mạnh vài cái vào chân hắn, mấy cái gã sai vặt kia cũng hung hăng đánh hắn mấy gậy, hắn cũng đã nhận được giáo huấn, sau này bảo đảm là sẽ không dám làm mấy chuyện hạ lưu bỉ ổi thế này nữa!” Vô Ưu cười nói.
Nghĩ đến bộ dáng chật vật của Lí Đại Phát kia cũng hết giận vài phần, nhưng Vô Ưu vẫn nói: “Chỉ sợ là chuyện không chỉ là xong đơn giản như vậy!”
“Các nàng còn có thể làm như thế nào chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là tô bẩn danh tiết ngài, nhưng không phải là đại gia đã phân phó ra ngoài sao? Chuyện đêm qua không ai được để lộ ra một chữ, bằng không sẽ đánh đuổi ra ngoài! Mà nói thêm, nhị tiểu thư ngài cũng không bị cái tên súc sinh kia làm gì đâu!” Liên Kiều không hiểu nói.
“Yên lặng xem xét đi!” Tuy rằng nói như thế, nhưng Vô Ưu vẫn có một dự cảm: dường như chuyện này chỉ là bắt đầu thôi!
Nhìn thấy ánh mắt chủ tử có chút ngưng trọng, Liên Kiều nhanh nói: “Đã nhiều ngày nay nô tì có đặc biệt lưu ý đến chuyện bên ngoài.”
“Ân.” Vô Ưu gật gật đầu.
Nói đến đêm qua Lí Đại Phát bị đánh mấy gậy, may mắn là có Lí thị che chở hắn, Hưng Nhi mới không sai người bắt hắn đánh đến tàn phế. Lúc hắn bị quăng ra khỏi Tiết gia, lúc đó toàn thành cũng đều đã bị cấm đi lại, đương nhiên là hắn không thể tùy tiện đi loạn được, chỉ có thể ngồi xổm ở bên góc tường tránh gió, trên người đều ướt đẫm, vào thời tiết đêm lạnh như nước này quả thực là như bước trên băng mỏng, gió tuy nhỏ nhưng nhiều lặng lẽ thổi đến xiêm y ướt sũng đông lạnh hắn đang run cầm cập, may mắn là sau nửa đêm, Lí thị vượt tường vụng trộm cầm một cái chăn phủ ấm cho hắn, nếu không một đêm này làm sao mà không thể đông chết người! Mãi cho đến bình minh, Lí thị mới cùng Dung tỷ với Hồng Hạnh Liễu Xanh đi mướn một chiếc xe ngựa, lặng lẽ đưa Lí Đại Phát về nhà.
“Hắt xì ! Hắt xì! Hắc xì! Ách...” Trên người bọc chăn, trong tay ôm lò sưởi, Lí Đại Phát vẫn liên tục hắt xì hết một cái rồi đến một cái, từ trong lỗ mũi không ngừng chảy ra nước mũi, ngồi trên kháng nóng hầm hập nửa canh giờ, nhưng thân mình vẫn không ngừng lạnh run cầm cập!
Nhìn thấy bảo bối bị hành hạ thành bộ dạng này, nương Lí Đại Phát là Điền thị vô cùng đau lòng, trong mắt đều chứa nước mắt, tay nhận lấy canh gừng nóng hổi từ nha đầu ở phía sau đưa tới bên miệng con: “Đại Phát, nhanh uống canh gừng này đi!”
“Ân... Ân, nương, ta... Ta lạnh...” Hai tay Lí Đại Phát run rẩy nhận lấy canh gừng trong tay Điền thị, từng thanh âm liên tiếp đều mang theo tiếng rung rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.