Chương trước
Chương sau
Mở to mắt, Lan Hinh đã nhặt trúc xâm kia lên, cúi đầu thì thầm: "Xâm thứ ba mươi hai, sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thô." (tạm dịch là: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng – trích từ wp dorajaejae).
Nghe câu thơ quen thuộc thế, tay Vô Ưu nhận lấy trúc xâm kia, cúi đầu nhìn qua một lần, không khỏi nhướng mày. Nói: "Đây là ý tứ gì?"
"Nhất phiến đại sư đến đây rồi, chúng ta đi tìm hắn phân giải xâm đi?" Lúc này, Lan Hinh vừa nhấc đầu, chỉ thấy một lão hoà thượng để râu bạc thật dài đi đến.
Lan Hinh đoán chừng là biết vị lão hòa thượng này, nàng đi lên cúi đầu nói: "Nhất phiến đại sư tốt!"
"Thí chủ có lễ!" Lão hòa thượng kia một tay cầm phật châu cúi đầu nói.
"Đây là xâm ta vì tiểu cô nhà ta cầu, còn mời nhất phiến đại sư phân giải xâm!" Nói xong, hai tay Lan Hinh cầm trúc xâm đưa cho nhất phiến đại sư.
Nhất phiến đại sư nhận lấy trúc xâm, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó thì thầm: "Phượng đi tần lâu, vân liễm vu sơn. (Phượng đến lầu Tần, mây che núi cao). Xâm này nói đến tác dụng sâu xa, con người không vẹn toàn, nên tùy duyên mà sống, đừng quá cưỡng cầu."
Nghe nói như thế, vẻ mặt Lan Hinh ngưng lại một chút, sau đó hỏi: "Ý tứ này chính là nhân duyên hiện tại không thể thành?"
Chỉ thấy hai tay nhất phiến đại sư tạo thành hình chữ thập nói: "A di đà phật, nhân duyên trời định, không thể cưỡng cầu!"
Nghe nói như thế, Lan Hinh không khỏi có chút thất vọng, sau đó, hai tay nàng cầm trúc xâm mà vừa rồi Vô Ưu cầu đưa cho nhất phiến đại sư. Nói: "Nhất phiến đại sư, xâm này của bằng hữu tốt ta cầu, mời ngài phân giải một chút!"
Nhất phiến đại sư nhận lấy trúc xâm trong tay Lan Hinh, cúi đầu thì thầm: "Sơn trọng thủy phục nghi không đường, hi vọng lại nhất thôn." (tạm dịch là: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng – trích từ wp dorajaejae, ý tứ của câu này ta sẽ ghi cuối chương). Đọc xong, ngẩng đầu nhìn hai mắt Vô Ưu, ánh mắt như lấp lánh chợt lóe lên, khóe miệng thoáng lộ ra một chút ý cười, quay đầu nhìn về phía ngoài điện, nói: "Phía trước là một mảnh núi non trùng trùng điệp điệp ngăn cản đường đi, vốn rốt cuộc đã không còn đường, không ai ngờ phía trước ngươi lại đột nhiên xuất hiện ra một thôn làng. Trong lòng chán nản, lúc mất hết can đảm, bỗng nhiên lại có khúc khuỷu quẹo, xuất hiện một đường sinh cơ. Cuộc đời này cơ hội vì quân mà mang đến hi vọng rất lớn. Vận mệnh tới cũng như người họ Nhữ đi vào bức tranh đẹp. Chắc chắn sẽ có cơ may tốt lành! Đây là một xâm tốt nhất, nhưng mà trước đó phải trải qua tôi luyện tạo phương hướng."
Nghe nói như thế, Lan Hinh không khỏi vui vẻ, hỏi: "Nói như vậy là sau này bằng hữu ta sẽ có một đoạn lương duyên ?"
Nhất phiến đại sư kia gật gật đầu, sau đó nhìn Vô Ưu cười nói: "Đâu chỉ là lương duyên, tâm tính vị thí chủ này không phải là nữ tử bình thường có thể sánh bằng, lòng dạ nàng chỉ sợ còn cất giấu chí hướng lớn hơn nữa!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi sửng sốt, vừa rồi khi vừa thấy vị đại sư này đến nàng liền có cảm giác đây là một vị cao tăng, hiện tại ung dung tỉ mỉ, chỉ thấy mặt đầy hồng quang, hai mắt sáng ngời có thần, nhất là trong đôi mắt sâu xa kia mang theo từ bi, hơn nữa chỉ liếc mắt một cái thì đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng. Một đời tại đây, tại nơi nam tôn nữ ti này, cuộc sống quy tắc một chồng nhiều vợ thật sự không phải là nơi trong lòng nàng hướng tới, nếu cả đời này hèn mọn giống như một đời của mẫu thân ruột Chu thị nàng không có cuộc sống của mình, như vậy thì nàng tình nguyện ở trong này tuổi già cô đơn đến cả đời!
Nghe được lời nhất phiến đại sư nói, Lan Hinh quay đầu cười nhìn Vô Ưu, Vô Ưu còn nói: "Nhất phiến đại sư nói quá lời, tiểu nữ tử chính là nữ tử bình thường giữa đời, có thể có chí hướng gì lớn hơn nữa?"
"A di đà phật, có hoặc hay không có, ngày sau gặp mặt sẽ hiểu." Nhất phiến đại sư cúi đầu cười nói.
"Nhất phiến đại sư, vậy lương duyên này khi nào thì đến?" Lan Hinh nhiệt tình hỏi.
Nhất phiến đại sư cười nói: "Sao Hồng Loan* của vị thí chủ này đã chuyển động!"
(Sao Hồng Loan mang ý nghĩa tốt về mọi mặt, nàng nào muốn biết rõ hơn thì mời tra gg thêm :D)
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi chau đầu mày, mà Lan Hinh còn lại thì vui sướng nói với Vô Ưu: "Lương duyên của ngươi đã đến rồi!"
"Đừng nói bừa!" Nói xong mặt Vô Ưu đều có chút đỏ.
Thấy Vô Ưu thẹn thùng, Lan Hinh cũng không trêu ghẹo nữa, mà cung kính nói với nhất phiến đại sư: "Đúng rồi, nhất phiến đại sư, lão phu nhân nhà ta thỉnh cầu đại sư vì tiểu cô nhà ta mà thắp một chung đèn chong* cầu phúc, dầu vừng sau giữa trưa sẽ được đưa đến, một chung đèn vào một ngày đốt hết năm cân* là tốt rồi!"
(Đèn chong: được thắp suốt ngày suốt đêm ở trước tượng phật)
(1 cân = nửa kg)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.