Diệp Thu Hàm trước tiên chọn bình tĩnh lại một lúc rồi mới nhìn Vương Bảo Cầm chỉ khóc rồi khuyên bà ta : “Bác gái, bác đừng khóc nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nói cho cháu nghe.”
Vương bảo Cầm lúc này mới lau nước mắt khuôn mặt buồn rầu đau khổ nói : “Cũng không biết ai tố cáo Diệu Thân nhà chúng ta nói là nó nhận phong bì của bệnh nhân và bảo đảm có thể khiến chủ nhiệm khoa của nó trực tiếp làm phẫu thuật, còn có thể khiến bác sĩ gây mê tốt nhất bệnh viện vào phòng phẫu thuật gây mê cho bệnh nhân kia.”
Chuyện này làm sao có thể, đây không phải chuyện mà Trương Diệu Thân nói là làm được, hơn nữa nếu như muốn báo cáo chuyện này thì không thể chỉ dựa vào những lời nói tùy tiện của người kia là được phải có bằng chứng cụ thể, lại nói chủ nhiệm của khoa thứ hai còn có bác sĩ gây mê của bệnh viện dựa vào cái gì mà nghe theo sự sắp xếp của Trương Diệu Thân chứ, người ta lấy phong bì chứ đâu có phải mình lấy ? Hà cớ gì phải để anh ta điều khiển cơ chứ!
Diệp Thu Hàm cảm thấy sự tình không đơn giản như Vương Bảo Cầm nói, đoán chừng bà ta không nói sự thật với mình.
“Bác gái, bác nếu như đã đến đây tìm cháu thì tốt nhất nên đem tất cả mọi chuyện nói ra, chuyện thu phong bì thì cần lấy tên thật tố cáo nhưng cháu vẫn chưa nghe nói có chuyện này, vì thế Diệu Thân không thể vì chuyện này mà bị đình chỉ công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-kien-chung-tinh/1502330/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.