Bị Trình Sở Tiêu vạch trần việc cô giả vờ nói là uống rượu say, Diệp Thu Hàm đỏ mặt một hồi lâu rồi mới úp úp mở mở nói: “Miệng của Dư Quốc Tuấn cũng nhanh quá rồi”
Trình Sở Tiêu cười một cái rồi cũng không nói nữa, chỉ đến khi Diệp Thu Hàm đem xe đậu ngay ngắn vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của bệnh viện mới trầm tĩnh nói : “Thu Hàm, tôi nói thích em là thật, nhưng hoàn toàn không muốn đem chuyện này trở thành gánh nặng của em. Trong chuyện này em có quyền từ chối, tôi có quyền tự do theo đuổi, nhưng cho dù em có chấp nhận hay không chấp nhận tôi, đều không ảnh hưởng đến thái độ của tôi đối với em trong thời gian giảng dạy, chỉ cần em chăm chỉ nỗ lực học tập tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Đương nhiên, tôi cũng hi vọng em không cần lập tức từ chối tôi, trước tiên nên suy nghĩ kĩ một thời gian đã rồi sau đó hẵng chọn lựa ra những thứ tốt nhất đối với cuộc đời em.”
Diệp Thu Hàm sau khi tắt máy xe chỉ nghe Trình Sở Tiêu nói mà không hé môi nửa lời, cô chẳng biết trả lời cái gì, cô không biết thái độ của bản thân mình đối với Trình Sở Tiêu rốt cuộc là như thế nào, cũng không dám nghĩ nhiều, cuối cùng chỉ chỉ có thể mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi”
“Chúng ta lên thôi” Trình Sở Tiêu nhanh chóng đẩy cửa xe, rồi lại vòng qua đầu xe giúp Diệp Thu Hàm mở cửa.
Diệp Thu Hàm xuống xe chỉ buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-kien-chung-tinh/1502307/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.