Diệp Thu Hàm cầm tài liệu của Trương Quân về văn phòng tỉ mỉ đọc, lúc này mới phát hiện thì ra ngoài van tim vôi hóa còn kèm theo tổn hại vùng khoảng cách tim thất, động mạch phổi hẹp, có thể nói trái tim rất nghiêm trọng. Hiệu suất chữa khỏi 50%, ca phẫu thuật này rốt cuộc làm hay không làm? Cả một buổi chiều Diệp Thu Hàm đều ngồi ở một chỗ suy nghĩ, chuyện này quá khó quyết định rồi. Nếu như không phẫu thuật đứa bé này dựa vào thuốc còn có thể sống thêm một thời gian, nhưng lại sống không bằng chết, nếu như phẫu thuật thành công thì cái gì cũng tốt, một khi không thành công thì kết cục cuối cùng của đứa bé này thế nào cũng như Dư Xán đến bàn phẫu thuật cũng sượng mặt. Còn nữa nói chuyện trước phẫu thuật phải làm thế nào, mình phải làm thế nào để nói sự thật tàn khốc này với bố mẹ đứa bé! Việc này cứ thế rối rắm đến tận khi tan ca Diệp Thu Hàm cũng không nghĩ ra rốt cuộc nên làm thế nào, buồn bã vò đầu vài cái trong lòng loạn thành một đống. “Thu Hàm, tối nay chúng ta cùng đi dạo phố đi.” Diệp Thu Hàm ngẩng đầu, thấy Trương Diệu Thân không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh mình, mà người trong phòng đều về hết rồi. Cô thở dài lắc đầu: “Em không có tâm tư đi dạo, bác sĩ Trình cho em một vấn đề khó, nghĩ không ra cách giải quyết, hơn nữa ngày mai phải báo cáo lại cho anh ấy.” Trương Diệu Thân vốn dĩ là cảm thấy khoảng thời gian này quan hệ giữa mình và diệp Thu Hàm không lạnh cũng không nóng, hôm nay khó lắm mới cải thiện được một chút nên nhân cơ hội hồi phục lại sự thân mật như ngày trước, thế là kéo ghế sang ngồi xuống: “Vấn đề khó gì, nói ra đi anh giúp em tham mưu.” Diệp Thu Hàm đưa tài liệu của đứa bé cho trương Diệu Thân xem, Trương Diệu Thân chỉ nhìn qua vài cái liền hỏi: “Bệnh rất nặng đó, có thể phẫu thuật không?” “Bác sĩ Trình nói anh ấy nắm chắc 50%, hỏi em là phẫu thuật hay không phẫu thuật?” Trương Diệu Thân nghe xong cũng lâm vào trầm tư, chỉ là không lâu sao anh liền cười: “Đây là một câu hỏi bẫy đó mà.” “Gì mà câu hỏi bẫy?” “Nếu em là người nhà bệnh nhân đương nhiên là rất khó để đưa ra quyết định, nhưng em là bác sĩ, em chỉ cần trực tiếp nói sự thật cho bố mẹ đứa bé là được rồi, về việc có phẫu thuật hay không do họ quyết định chứ không liên quan đến em! Câu hỏi này của Trình Sở Tiêu như câu đố phản ứng não, không ở chỗ là phẫu thuật có độ khó hay không mà là chỉ cần em đứng ở lập trường đúng đắn suy nghĩ vấn đề thì sẽ rất dễ quyết định, lẽ nào bố mẹ đứa bé không đồng ý phẫu thuật chúng ta còn có thể ép họ làm sao?” Diệp Thu Hàm sững sờ nhìn Trương Diệu Thân, tuy rằng cảm thấy anh ta nói cũng rất đúng nhưng trong lòng vẫn như là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Trình Sở Tiêu sao có thể tùy ý khảo nghiệm mình chứ! Dường như nhìn ra nghi vấn của Diệp Thu Hàm, Trương Diệu Thận nhẹ nhàng gõ trán Diệp Thu Hàm: “Em đó, là tích cực quá rồi, nhưng mà cũng không trách em, câu hỏi này nếu như là Nhiệm Viễn hỏi em, em chắc chắn trực tiếp trả lời rồi, đổi thành Trình Sở Tiêu hỏi em liền nghĩ nhiều nghĩ sâu xa.” Nghe Trương Diệu Thân phân tích, Diệp Thu Hàm mặc dù cảm thấy làm như vậy có ý trốn tránh trách nhiệm nhưng thực sự nói không ra lý do, chỉ có thể để việc này sang một bên:”Không nói chuyện này nữa, tôi nay không muốn đi dạo phố nữa, hay là ăn cơm đi.” Cô muốn về nhà sớm một chút rồi suy nghĩ vấn đề này. “Vậy cũng được, chúng ta lâu lắm rồi không ở bên nhau, bố mẹ anh còn nói chờ sau khi lập thu muốn đến đây thăm em đó.” “Bố mẹ anh đến?” sự chú ý của Diệp Thu Hàm trong chốc lát bị việc này thu hút rồi. Trương Diệu Thân gật đầu: “Đúng vậy, tuổi anh cũng không nhỏ nữa, người nhà đều rất sốt ruột rồi, đến đây cũng là muốn bàn chuyện của hai chúng ta.”
Cái này bàn thế nào? Lời của Diệp Thu Hàm đến khóe miệng rồi nhưng lại không dám hỏi, cô cho rằng nhà Trương Diệu Thân không có khả năng giải quyết vấn đề nhà cửa, hơn nữa bây giờ lúc cần cạnh tranh tổng bác sĩ nội trú, bất luận hai người họ ai ai giành được đều phải ăn ở một năm trong bệnh viện, sao có thể bàn chuyện hôn sự chứ! Nhưng người nhà chỉ nói bàn bạc chứ không nói muốn thế nào, có lẽ đến đây chủ yếu để thăm bạn trai mà thôi, mình vẫn là chờ xem thế nào đã. “Vậy bọn họ đến rồi em đưa bọn họ đi tham quan xung quanh.” Trương Diệu Thân mãn ý cười: “Được, đến lúc đó khẳng định cần em đi cùng rồi, chúng ta đi thôi, muốn ăn gì cứ nói.” “Vậy em đi nói một tiếng với bác sĩ Trình, để anh ấy tự lái xe về.” Diệp Thu Hàm tắt máy tính cầm túi xách cùng Trương Diệu Thân đi ra ngoài, kết quả đi đến hành lang gặp Trình Sở Tiêu đang đi về phía này. “Bác sĩ Trình” Trương Diệu Thân chào hỏi Trình Sở Tiêu, thái độ thay đổi lộ ra rất nhiệt tình. Trình Sở Tiêu gật đầu rồi nhìn Diệp Thu Hàm: “ Sao vậy, cô muốn ra ngoài à?” “Vâng, tôi và Diệu Thân chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, anh tự lái xe về nhà nhé, chìa khóa đây.” Diệp Thu Hàm nói rồi lấy chìa khóa xe ra. Trình Sở Tiêu không nhận mà là do dự một chút rồi nói: “Tôi có chiếc dự phòng rồi, cô cứ cầm đi, xe hai người cũng lái đi, tôi đi tàu điện ngầm về.” “Sao vậy được chứ, là xe của anh mà, không thể để anh đi tàu điện ngầm về được.” Diệp Thu Hàm kiên trì không đồng ý. Trình Sở Tiêu giơ tay nhìn đồng hồ, dường như có chuyện gì gấp: “Nếu không hôm nay cũng không có ý định lái xe về, buổi chiều tôi có nhận được điện thoại bên phía Mỹ nói có một ca phẫu thuật ghép tim cần tôi trợ giúp từ xa, thời gian định vào 6h tối. Tôi sợ lái xe tắc đường không thể chuẩn bị trước, cho nên dự định đi tàu điện ngầm, vốn là muốn….. có lẽ không nói những cái này nữa, hai người đi đi.” Vốn là muốn cái gì chứ? Diệp Thu Hàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi đã xa của Trình sở Tiêu vội nghĩ, có phải là vốn là muốn bảo mình đừng bên cạnh quan sát video hiện trường phẫu thuật không? “Thu Hàm ! Thu Hàm !” Trương Diệu Thân gọi cô hai tiếng, Diệp Thu Hàm mới định thần: “Sao vậy ?” “Còn sao nữa ? Bác sĩ Trình đã vào thang máy rồi, em còn nhìn cái gì ?’ “Em…….., em là đang nghĩ lời anh ấy vừa nói, anh nói xem anh ấy có thể bảo em đứng bên cạnh xem phẫu thuật ghép tim không ?” Trương Diệu Thân trong lòng cũng nghĩ quan sát một ca phẫu thuật khó như vậy sẽ thêm kiến thức nhưng lại biết chuyện này là không thể, lại nhìn Diệp Thu Hàm không đang không để tâm, nghĩ một chút rồi nói : “Hay là em về cùng bác sĩ Trình đi, cơ hội chúng ta ăn cơm sau này còn nhiều, lỡ như anh ta thật sự có thể để em xem hiện trường đấy.” Diệp Thu Hàm vừa cảm kích vừa có lỗi nhìn Trương Diệu Thân : “Diệu Thân, cảm ơn anh hiểu cho em.” Trương Diệu Thân mỉm cười nói : “Cơ hội hiếm có như vậy, anh đã nói rồi phải cạnh tranh công bằng, đương nhiên không thể phá hoại gì, bác sĩ Trình chắc cũng chưa đi xa em mau đuổi theo đi.” “Được, cảm ơn anh!’’ Diệp Thu Hàm không nói nhiều nữa mà chạy nhanh về phía thang máy. Trương Diệu Thân nhìn Diệp Thu Hàm vào thang máy rồi mới quay người trở về tầng 8. Diệp Thu Hàm từ tháng máy ra tiếp tục chạy ra ngoài, cuối cùng ở cổng lớn thấy Trình Sở Tiêu vừa rẽ về phía tay phải, cô nhanh chóng hét to : “Bác sĩ Trình, chờ tôi với!” Trình Sở Tiêu nghe thấy tiếng Diệp Thu Hàm khóe miệng cười cười dừng bước chân vốn dĩ đã đi chậm lại, sau đó quay người lại giả vờ ngạc nhiên nhìn Diệp Thu Hàm: “Thu Hàm, cô sao vậy?” “Tôi, tôi muốn hỏi anh, câu anh chưa nói hết hồi nãy có phải là định cho tôi quan sát ca phẫu thuật lúc 6h không?” Mặc dù hỏi như vậy có chút không tự mình biết mình nhưng dù là có một tia hi vọng thực hiện nguyện vọng này thì mất thể diện cũng không có gì to tát. Nhìn Diệp Thu Hàm mặt ửng hồng với chóp mũi ướt mồ hôi, Trình Sở Tiêu kiềm chế sự kích động muốn giơ tay lau giúp cô, gật gật đầu nói: “Là có suy nghĩ này nhưng nói ra sợ ảnh hưởng cuộc hẹn của cô và bác sĩ Trương.” “Việc này anh nên thẳng thắn nói ra, tôi và anh ấy đều là bác sĩ ngoại khoa tim mạch sao có thể không hiểu sự quan trọng của việc quan sát ca phẫu thuật này chứ, anh ấy thấy bộ dạng tôi mất hồn mất vía liền chủ động hủy hẹn rồi!” “Vậy thì tốt, cô chuẩn bị tinh thần thức đêm nhé.” “Không thành vấn đề.” Diệp Thu Hàm nói rồi cùng Trình Sở Tiêu cười, hai người cùng nhau đi về phía trạm tàu điện ngầm. Bởi vì sợ không kịp giờ, Diệp Thu Hàm và Trình Sở Tiêu mua nhiều đồ ăn chín lót dạ, Diệp Thu Hàm gọi điện cho người nhà nói tối nay cần ở bên chỗ Trình Sở Tiêu xem video trực tuyến phẫu thuật nên không về nhà. Dư Phàm vừa nghe chuyện này liền nói bóng gió ám chỉ con gái buổi tối cô nam quả nữ ở chung một chỗ đừng để người ta lợi dụng. Diệp Thu Hàm trong lòng bật cười, mẹ thực sự xem mình như giai nhân tuyệt sắc sao, Trình Sở Tiêu sao có thể nhìn trúng mình chứ ! Cúp điện thoại cùng Trình Sở Tiêu mở cửa đi vào, lúc này Diệp Thu Hàm mới phát hiện phòng khách đã để sẵn 6 màn hình lớn để quan sát từng góc phẫu thuật, liền hỏi: “Anh không phải nói chiều nay mới nhận được điện thoại sao?” “Phẫu thuật từ sớm đã chuẩn bị tiến hành bất cứ lúc nào rồi, vì chưa có tim thích hợp nên không quyết định được thời gian, lúc này đúng lúc có người cấp cứu nhưng cứu không được, người nhà liền nguyện ý hiến nội tạng, phẫu thuật sắp bắt đầu rồi chúng ta ngồi xuống đi.” Diệp Thu Hàm ngồi xuống sofa lại nghĩ đến một chuyện khác: “Đây là dùng video đường dài sao, lỡ như mạng lag thì phải làm sao?” Trình Sở Tiêu cười một tiếng: “Đây là tín hiệu vệ tinh chuyên dụng, nếu như mạng lắc thì ngành công nghệ thông tin trên thế giới đều lâm vào tê liệt rồi.” Nghe có vẻ rất lợi hại, Diệp Thu Hàm không lo lắng mà chỉ tùy ý ăn miếng cơm rồi chờ phẫu thuật bắt đầu. Tín hiệu cuối cùng cũng được kết nối rồi, Diệp Thu Hàm nghe Trình Sở Tiêu dùng tiếng Anh giao tiếp với bác sĩ ở bên kia, bởi vìa thuật ngữ chuyên ngành quá nhiều nên cô hầu như nghe không hiểu, đến khi hình ảnh hiển thị rất rõ ràng trên màn hình cô mới ý thức được đây không phải là 1 ca phẫu thuật mà là hai ca phẫu thuật! Một ca hiển nhiên là ca phẫu thuật cấy ghép, mà ca còn lại nhìn một cô gái trẻ yên lặng nằm trên bàn phẫu thuật dễ nhận thấy là người hiến tim, thì ra hôm nay lấy tim và ghép tim cùng lúc thực hiện, mà không giống như trên phim ảnh bác sĩ ngồi máy bay đến một nơi khác nhận tim về rồi mới tiến hành cấy ghép! Phẫu thuật lấy tim rất nhanh đã bắt đầu rồi, Diệp Thu Hàm thấy bác sĩ mổ chính mổ từ ngực đến tận khoang bụng cô gái mới kinh ngạc hỏi: “Sao lại rách to như vậy?” “Bởi vì bố mẹ cô ấy ngoài đồng ý hiến tim còn đồng ý hiến gan và thận, cô ấy có thể cứu sống không chỉ một người.” Diệp Thu Hàm không nói gì nữa, trong lòng không ngừng nghĩ bố mẹ cô gái có tâm trạng như thế nào khi ký giấy đồng ý, nhưng khi cô nhìn thấy trong lồng ngực tim còn đang có lực đập liền nhịn không được hỏi: “Cô ấy thực sự chết rồi sao?” “Đã xác định là chết não, tiếp theo cần phân li tim và các mạch máu.” Trình Sở Tiêu nói xong liền bắt đầu câu thông với bác sĩ mổ chính. Nhìn gan và thận của cô gái bị lấy ra, Diệp Thu Hàm theo bản năng cúi đầu tránh không nhìn quá trình lấy tim ra, cô vẫn có chút không muốn tin người có trái tim khỏe mạnh như vậy đã chết rồi. Khi đang buồn đột nhiên cảm thấy tay ấm lên, chỉ thấy bàn tay thon dài của Trình Sở Tiêu đã đặt trên mu bàn tay của mình. “Tôi hiểu tâm trạng của cô, cửa ải luân lý đạo đức này rất khó vượt qua, nhưng bố mẹ cô ấy hi vọng sinh mệnh của con gái họ có thể tiếp tục sống theo một cách khác. Thu Hàm, tôi gần đây thử thách cô có phải nhiều quá rồi không, cô còn có thể chống đỡ chứ?” Diệp Thu Hàm gật đầu: “Tôi có thể đứng vững, đừng để tôi quấy rầy anh làm việc.” Trình Sở Tiêu vẫn cứ nắm tay Diệp Thu Hàm chầm chậm nói: “Thành công có là gì khi bản thân không kiên trì chịu đựng!” Diệp Thu Hàm tỉ mỉ suy nghĩ hàm ý câu nói này, thực sự đồng ý từ đáy lòng mình: “Anh nói rất đúng.” “Đây không phải là tôi nói, là một câu thơ của nhà thơ nước Áo.” Diệp Thu Hàm không ngờ thường ngày đối với mọi người hờ hững xa cách như Trình Sở Tiêu lại có thể ngâm thơ, lại có thể tình cảm lãng mạn như vậy! cô ngẩn ngừơi nhìn chằm chằm Trình Sở Tiêu rồi quay qua nhìn màn hình, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười vừa rồi của anh thật dịu dàng ấm lòng người! Phẫu thuật tiếp tục tiến hành, trái tim vừa lấy ra được chuyển đến một phòng phẫu thuật khác, phòng phẫu thuật này đang tiến hành cắt bỏ tim, bác sĩ chủ trị không ngừng bàn bạc chi tiết động tác với Trình Sở Tiêu, đến khi tim được lấy ra thì ca phẫu thuật cấy ghép mới bắt đầu tiến hành. Trong quá trình phẫu thuật, Trình Sở Tiêu đang tiến hành trợ giúp đối phương cũng không quên dùng tiếng Trung giảng giải mấy câu về những điểm quan trọng cho Diệp Thu Hàm nghe, Diệp Thu Hàm hiểu rất nhanh và dựa vào sự giải thích của Trình Sở Tiêu mà đưa ra phán đoán chính xác, một hai lần ngẫu nhiên còn có thể dự đoán được một vào thao tác phẫu thuật, lúc này Trình Sở Tiêu liền khen cô khiến cô tăng thêm tự tin. Hơn 11h tối, bác sĩ trợ thủ trong phòng phẫu thuật đã đổi đoàn người khác, Trình Sở Tiêu bảo Diệp Thu Hàm ăn chút gì đó rồi xem tiếp, Diệp Thu Hàm nhanh chóng lấy thức ăn mua hồi nãy xuống nhà bếp hâm nóng lại. Sau đó lập tức bưng bát đĩa trở lại, lấy cho Trình Sở Tiêu một phần rồi mới ăn. Sáng sớm 5h06 phút ca phẫu thuật ghép tim 11 tiếng đồng hồ đã kết thúc hơn nữa rất thành công, màn hình bên kia toàn bộ bác sĩ y tá đẩy bệnh nhân đi ra, phòng phẫu thuật đều nhìn Trình Sở Tiêu hoan hô cảm ơn, còn có một nữ bác sĩ cố ý tiến đến trước màn hình tặng cho hai người một cái hôn gió, làm cho Diệp Thu Hàm cười khanh khách mãi. “Mệt không, hôm nay còn có thể đi làm không? Hay là tôi giúp cô xin nghỉ?” Tắt màn hình rồi hỏi Diệp Thu Hàm đang nằm trên sofa. Diệp Thu Hàm lập tức ngồi thẳng dậy: “Không mệt, anh có thể đi làm tôi cũng có thể.” Trình Sở Tiêu nhếch mày: “Còn có tinh thần như vậy sao?” “Tất nhiên, trải qua một đêm phẫu thuật, tôi cảm thấy rất là tự tin.” “Rất tốt, cô đã không muốn nghỉ ngơi hơn nữa cũng là ngày mới rồi, vậy thì bác sĩ Diệp bây giờ cô có phải là nên trả lời tôi ca phẫu thuật của Trần Quân có nên làm hay không rồi chứ?” Diệp Thu Hàm nghệch mặt, khó khăn nuốt nước miếng, cả đêm tự tin tăng vọt đột nhiên bây giờ không thấy đâu nữa! Suy nghĩ như nửa ngày cô mới nhỏ giọng nói: “Tôi không biết ca phẫu thuật này rốt cuộc nên làm hay không.” Cô không hề đẩy toàn bộ trách nhiệm cho bố mẹ đứa bé như Trương Diệu Thân, mà là nói suy nghĩ trong lòng của mình, bệnh tình của Trần Quân khiến cô rất mâu thuẫn nên không thể đưa ra quyết định gì. “Thu Hàm, về trí tuệ thông minh của cô tôi thực sự càng tán thưởng sự thành thật và nội tâm thuần khiến quả cô, khi đối diện với tình huống này đại đa số bác sĩ đều lựa chọn đẩy vấn đề này cho người nhà bệnh nhân, bản thân vẫn là tiêu cực bị động chờ quyết định của đối phương. Cô lại không làm như vậy, cô luôn đặt mình vào hoàn cảnh của bệnh nhân mà nghĩ, càng có thể hiểu được sự đau khổ của người nhà bệnh nhân, đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi lại đồng ý chỉ đạo cô, bởi vì chỉ có một trái tim chân thành như vậy mới có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc chân chính!” Diệp Thu Hàm được khen đến mức ngại ngùng, mặt ửng đỏ: “Tôi cũng không biết nên làm sao để đối diện với bệnh nhân này, anh còn khen tôi như vậy.” “Khi đáng khen hiển nhiên không nên tiếc rẻ lời khen.” “Vậy anh nói nên giải quyết vấn đề này thế nào?” “Việc phẫu thuật nên tiến hành hay không nên do bác sĩ và người nhà bệnh nhân cùng đưa ra quyết định, không phải bất kì một phương diện nào cố gắng là có thể thành công. Bác sĩ sợ này sợ nọ không dám gánh vác trách nhiệm đương nhiên người nhà bệnh nhân càng sợ hãi hơn, bác sĩ muốn làm phẫu thuật nhưng bệnh nhân và người nhà bệnh nhân không phối hợp thì dù cho cuối cùng tiến hành phẫu thuật nhất định cũng sẽ không có kết quả tốt, cho nên điều kiện để phẫu thuật thành công bắt buộc bác sĩ phải tự tin, người nhà bệnh nhân và bệnh nhân có quyết định mới đi có thể đi mạo hiểm.” Thấy Diệp Thu Hàm nhìn mình, Trình Sở Tiêu nói tiếp: “Thu Hàm, làm bác sĩ cảm giác thành tựu lớn nhất ngoài cứu sống bệnh nhân thì quan trọng nhất là khiến sinh mệnh bệnh nhân sống càng có chất lượng, cô chữa khỏe một người nhưng người này cuối cùng chỉ có thể nằm trên giường kéo dài từng ngày không phải là thực sự chữa khỏi, đó là bảo toàn tính mạng. Thất bại không đáng sợ, chỉ cần cô có thể rút ra bài học dũng cảm đối diện, dùng một lần thất bại để chữa khỏi cho những bệnh nhân có bệnh tương tự, vậy là cô đã thành công rồi! Nếu không sau này cô chỉ có thể sợ sệt trốn tránh, trở thành một người sợ hãi thất bại cuối cùng cũng là vô tích sự.” Trình Sở Tiêu nói đến đây rồi không nói tiếp nữa, mà kéo Diệp Thu Hàm dậy: “Thời gian còn sớm, cô đi vào trong nằm một lát đi, đến giờ tôi lại gọi cô dậy.” Diệp Thu Hàm mặc kệ Trình Sở Tiêu đưa mình vào phòng ngủ, thành thật nằm lên giường. Trình Sở Tiêu cầm chăn mỏng đắp cho Diệp Thu Hàm rồi mới ra ngoài, lại phát hiện tay mình bị cô nắm chặt, quay đầu nhìn thấy mắt cô long lanh nhìn chằm chằm mình: “Bác sĩ Trình, tôi đã chuẩn bị tốt tâm lí cùng bố mẹ Trần quân nói chuyện rồi!” Trình Sở Tiêu cười trầm ấm mà điềm đạm: “Tốt, tôi đi cùng cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]