Nhấn nút nghe, Trình Sở Tiêu nghe thấy đầu dây bên kia Trương Diệu Thân rất sốt ruột nói: “Thu Hàm, em ở đâu vậy, anh tìm em khắp nơi rồi, em sao vậy? Alo, nói gì đi chứ, anh thăm em xong còn phải nhanh chóng về khoa!” Trình Sở Tiêu cầm điện thoại đến bên cạnh bàn làm việc nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Diệp đang nghỉ ngơi.” “ Anh là ai?” Trương Diệu Thân ngữ khí rất nặng, thế nào cũng không ngờ có người đàn ông nghe điện thoại của Diệp Thu Hàm. “Trình Sở Tiêu.” “Bác sĩ Trình? Sao anh lại ở cạnh Thu Hàm, cô ấy đâu?” biết được đối phương là Trình Sở Tiêu, ngữ khí của Trương Diệu Thân tốt hơn nhiều. Trình Sở Tiêu sợ đánh thức Diệp Thu Hàm, nhỏ giọng hơn chút nữa nói: “ở phòng khám gấp thấy cô ấy, đã đỡ sốt rồi vừa mới ngủ, chờ cô ấy dậy rồi bảo cô ấy gọi điện lại cho cậu.” “ Vậy tôi cảm ơn anh trước, chuyện trực ban của cô ấy có cần tôi đi nói một tiếng với bác sĩ chủ trị không?” Trương Diệu Thân cho rằng Trình Sở Tiêu cũng trực ca đêm nên không quá để ý. “Không cần đâu, tôi thay cô ấy trực là được rồi.” Trương Diệu Thân xem đồng hồ, mình ra ngoài cũng được nửa tiếng rồi, ngộ ngỡ chủ nhiệm Vu tìm mình lại không ở đó, vậy thì tối nay mất công rồi, thế là do dự một chút rồi nói: “ vậy,......, làm phiền bác sĩ Trình chăm sóc Thu Hàm một chút, chờ cô ấy dậy rồi tôi tranh thủ đưa cô ấy về nhà, anh bảo cô ấy chờ một chút, tôi bên này có chút việc nên không qua đó nữa.” “Không phiền gì, là việc tôi nên làm, cậu làm việc đi, tôi cúp máy đây.” Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Trương Diệu Thân đi vào thang máy rồi nói thầm: “Có biết nói tiếng Trung Quốc không vậy, chăm sóc bạn gái mình sao lại là việc anh nên làm chứ? Thiên tài cũng không có gì giỏi cả, đến Trung Quốc cũng thành mù chữ, nói cũng nói không được.” Trình Sở Tiêu buông điện thoại ngồi xuống xử lí công việc, khi trời sắp sáng lại đo nhiệt độ cho Diệp Thu Hàm lần nữa, thật may là không sốt nữa. Khi Diệp Thu Hàm tỉnh dậy toàn thân toàn mồ hôi nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái, ngồi dậy nghĩ lại mọi chuyện tối qua một lần, trong lòng vừa cảm kích sự chăm sóc của Trình Sở Tiêu, vừa tức giận sự thờ ở của Trương Diệu Thân. Bản thân từ trước đến nay rất ít bị bệnh càng không phải là một người yếu ớt, có thể ốm đến mức gọi điện cho Trương Diệu Thân thì thực sự không hề nhẹ nữa, không ngờ suốt một đêm đến một câu hỏi cũng không có, thực là không thể được! Không nghĩ đến anh ta nữa, bây giờ nên đi cảm ơn Trình Sở Tiêu, người ta không chỉ chăm sóc mình mà còn trực ban thay mình, việc này nợ quá nhiều ân tình rồi! Diệp Thu Hàm nhìn xung quanh chẳng thấy Trình Sở Tiêu, sáng sớm như vậy anh có thể đi đâu chứ? Cố sức đứng dậy, Diệp Thu Hàm thực sự cảm thấy choáng váng, nhanh chóng ngồi lại trên sofa, lúc này có người mở cửa đi vào. “Tỉnh rồi à? Tôi mua cháo cho cô, sợ bên ngoài nhiều dầu quá nên đến nhà ăn mua đó, cô uống ăn chút cho khỏe đi sau đó tôi đưa cô về nhà.” Diệp Thu Hàm nhận lấy cháo rồi mở năm ra thổi thổi rồi uống một ngụm, có lẽ là vì đó rồi cho nên cảm thấy mùi vị vừa thơm vừa ngọt. “Bác sĩ Trình, thật cảm ơn anh, làm phiền anh như vậy tôi cũng không biết nói gì cả. Nhưng mà tôi đã khỏe rồi, không cần về nhà.” “Vẫn là về nhà nghỉ ngơi một ngày cho tốt đi, tôi sẽ nói với chủ nhiệm Lí, cô không cần lo lắng.” Diệp Thu Hàm vừa ăn cháo vừa gật đầu: “Vậy được rồi, tôi nghe lời anh.” Chờ Diệp Thu Hàm ăn gần hết, Trình Sở Tiêu lại nói: “Bác sĩ Trương có gọi điện đến, khi đó cô đang ngủ nên tôi không gọi cô dậy.” Diệp Thu Hàm nghe xong liền cầm điện thoại xem nhật ký cuộc gọi, vừa nhìn thời gian liền bị chọc tức thêm, mình gọi điện cho anh ta xong qua 3 tiếng đồng hồ anh ta mới nghĩ đến mình là có ý gì chứ! Vừa nghĩ rồi định cất điện thoại đi, thì Trương Diệu Thân lại gọi điện đến, Diệp Thu Hàm trực tiếp ấn nút nghe: “Alo” “Thu Hàm, em tỉnh rồi. Thấy đỡ hơn chút nào chưa, khi anh gọi điện cho em thì Trình sở Tiêu nói em đang ngủ, hôm nay em xin nghỉ hay là tiếp tục đi làm, nếu như xin nghỉ bây giờ anh đưa em về nhà, bây giờ đi khi anh quay về cũng chưa trễ giờ.” Trương Diệu Thân nói một tràng, Diệp Thu Hàm lại chẳng trả lời, mà mà nhịn tức hỏi: “Hôm qua chủ nhiệm Vu bảo anh làm gì vậy?” “Đừng nhắc nữa, tình trạng bệnh nhân khi tốt khi xấu đến tận hơn 2h mới đưa vào phòng phẫu thuật, anh một mực ở bên cạnh chạy tới chạy lui giúp đỡ mà chủ nhiệm Vu cũng không bảo anh theo vào phòng phẫu thuật, mất công chờ một đêm, sớm biết như vậy còn không bằng trực tiếp đi cùng em.” Diệp Thu Hàm hừ một tiếng, tức giận nói: “Làm cả nửa ngày mà anh vẫn không được vào phòng phẫu thuật, tôi đã xin nghỉ rồi, không cần anh đưa tôi đã về rồi.” Diệp Thu Hàm nói xong cúp máy, tức giận đứng dậy. Trình Sở Tiêu giúp Diệp Thu Hàm cầm túi nói: “Cô đang ốm đừng có tức giận, túi xách tôi đã đến văn phòng cô cầm qua đây rồi, xem xem có còn thiếu gì cần đem về không.” “Cảm ơn anh, không cần đem gì cả. Thực ra tôi cũng không muốn tức giận, nhưng vừa nghe anh ta nói chuyện lại không nhịn được, không nói anh ta nữa, anh cả đêm đều chưa nghỉ ngơi lát nữa có cần quay lại làm việc không?” “Tôi không sao, cũng ngủ được một lát rồi, không ảnh hưởng đến công việc. Tôi đưa cô về nhà, tối lại đến thăm cô.” “Không cần đâu, anh chớ có khách sáo như vậy, tan ca thì nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi nha.” Trình Sở Tiêu cùng Diệp Thu Hàm đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa cười nói: “Tôi là muốn đưa cho cô đĩa CD phẫu thuật hôm qua, tiện thể đến nhà cô ăn ké một bữa cơm.” Diệp Thu Hàm mắt sáng lên: “Vậy thì không thành vấn đề, anh cứ việc đến, tôi bảo mẹ tôi làm thêm mấy món ăn.” “Cơm thường ngày là được rồi, không phải phiền phức quá đâu, nếu không Bác gái sẽ không bằng lòng để tôi qua đó đâu.” Diệp Thu Hàm vui mừng: “Mẹ tôi sẽ không làm thế đâu, anh là vị khách được hoan nghênh nhất của nhà tôi đó.” Hai người cười nói đi xuống lầu, cũng may là còn sớm nên dễ bắt xe, Trình Sở Tiêu tiễn Diệp Thu Hàm đến dưới lầu mới quay lại bệnh viện. “Sao bây giờ đã về rồi, với lại sao Trình Sở Tiêu lại đưa còn về?” Dư Phàm khó hiểu nhìn con gái, Diệp Chi Mộc không nói gì nhưng bộ dạng cũng rất quan tâm. Diệp Thu Hàm không muốn nói nhiều với bố mẹ về chuyện tối qua, chỉ tùy ý đáp: “Tối qua khi trực đêm con bị sốt phải truyền dịch, bác sĩ Trình đến chăm sóc con.” “Sốt ư? Vậy có cần uống thuốc không, hay là đi khám bác sỹ đi.” Dư Phàm nghe thấy con gái ốm liền giơ tay sờ sờ trán cô. “Mẹ, con không sao, đã hạ sốt rồi.” Dư Phàm cảm thấy đầu con gái đổ mồ hôi còn lạnh lạnh nên cũng yên tâm, sau đó liền ý thức đến một chuyện: “Trương Diệu Thân đâu?” “Anh ấy có ca phẫu thuật.” “Con nói như vậy cho người khác nghe còn được, mẹ là mẹ con con có thể giấu được sao? Trương Diệu Thân là thân phận gì mẹ và bố còn không biết sao, nửa đêm phẫu thuật nhất định là tình huống khẩn cấp, có thể để anh ta tham gia phẫu thuật sao? Mẹ thấy cậu ta chính là thà ngẩn người trông chờ lãnh đạo cũng không muốn lãng phí thời gian đi chăm sóc con, thật oan cho Trình Sở Tiêu, khi con vừa về không nói để mẹ còn cảm ơn người ta.” Diệp Thu Hàm đâu dám nói chuyện Trình Sở Tiêu chạy đến bệnh viện chăm sóc mình chứ, vốn dĩ ý kiến của bố mẹ đối với Trương Diệu Thân đã rất lớn rồi, nếu như lại nói ra chuyện này thì càng đau đầu hơn: “Mẹ, không nói việc này nữa, được không? Tối nay Bác sĩ Trình sẽ đem đĩa CD đến đây, tiện thể ăn bữa cơm, đến lúc đó mẹ muốn cảm ơn anh ấy như thế nào thì cứ thế mà cảm ơn.” Dư Phàm lúc này mới bằng lòng: “Vậy tốt quá rồi, lát nữa mẹ sẽ đi chợ mua chút thức ăn, com mau về phòng nằm nghỉ đi. Đúng rồi, mẹ phải nói với con các con muốn xem đĩa CD thì vào phòng con mà xem, con hỏi bố con xem lần trước các con xem ở phòng khách dọa mẹ bao lâu mới bình thường lại được?” Diệp Thu Hàm cười haha: “Con biết rồi” Đến buổi tối, Trình Sở Tiêu đem theo trái cây qua, Dư Phàm cười vui hết mức: “Sở Tiêu à, hồi sáng Tiểu Hàm không nói chuyện tối qua nên bác cũng không biết, thật sự vất vả cho cháu rồi. “Thu Hàm thường ngày vất rất chăm sóc cháu, việc nhỏ này bác không cần để tâm đâu.” “Vậy nhanh đi rửa tay ăn cơm thôi, Hôm nay bác làm 6 món 1 canh, ăn xong cháu cùng Tiểu Hàm đến phòng nó xem đĩa CD.” Dư Phàm sợ Trình Sở Tiêu xem ở phòng khách cho nên không quên nhắc nhở một lần. Trình Sở Tiêu gật đầu: “Cháu biết bác không thích xem, sau này sẽ không để bác nhìn thấy nữa.” Lúc này Dư Phàm lại càng nhiệt tình mời Trình Sở Tiêu đi vào bên trong, Diệp Chi Mộc còn uống với Trình Sở Tiêu hai ly, không khí rất hòa hợp. Ăn xong cơm Trình Sở Tiêu cùng Diệp Thu Hàm vào phòng cô, lần này bởi vì Diệp Thu Hàm phải viết ghi chép nên cô ngồi ở sofa, Trình Sở Tiêu dựa vào đầu giường phụ trách giảng giải. Diệp Thu Hàm nhìn chằm chằm vào màn hình tivi không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào, mỗi lần nhìn thấy chỗ không hiểu muốn hỏi thì còn chưa kịp hỏi Trình Sở Tiêu đều giảng giải trước. Diệp Thu Hàm kìm không được quay đầu qua nhìn Trình Sở Tiêu, lại thấy anh không hề nhìn lên màn hình mà đang cầm Ipad chơi, nhưng miệng lại đi giải thích các bước phẫu thuật và yếu điểm tu sửa không sai chút nào. “Bác sĩ Trình, anh quá lợi hại rồi, không nhìn màn hình cũng biết quá trình phẫu thuật đến đâu!” Diệp Thu Hàm từ trong đáy lòng khâm phục Trình Sở Tiêu. Trình Sở Tiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Thu Hàm: “Tôi vẫn chưa có năng lực đó, chẳng qua là ngẫu nhiên nhìn một cái cũng có thể cơ bản biết được quá trình phẫu thuật, chi tiết những ca phẫu thuật tôi làm bác sĩ mổ chính tôi sẽ không quên đâu.” “Cái này không được gọi là năng lực sao? Người bình thường sẽ không làm được điều này.” Diệp Thu Hàm nói xong lại tiếp tục nghiêm túc xem băng ghi hình, đồng thời ghi lại lời phân tích yếu điểm của Trình Sở Tiêu. Xem xong đĩa CD, Diệp Thu Hàm hài lòng thở một hơi: “Bác sĩ Trình, vất vả cho anh rồi, ăn chút hoa quả đi.” Trình Sở Tiêu tiện tay bỏ Ipad cạnh giường: “Không ăn đâu, cô đang ốm tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm đi, tôi không làm phiền cô nữa.” Diệp Thu Hàm vô ý nhìn Ipad cảm thấy màn hình có chút quen mắt, trong lòng không biết nghĩ sao bèn cầm lên nhìn, chỉ là nhìn một cái cô xém chút sụp đổ. “Bác sĩ Trình, anh, anh xóa những thứ được lưu của tôi rồi sao?” âm thanh của Diệp Thu Hàm có chút run, không dám tin bèn thoát ra vào lại thì trang web vẫn trống không. Trình Sở Tiêu lại không để ý nói: “Vậy sao? Tôi cho rằng những thứ đó không có tác dụng gì.” Lúc nãy anh mở Ipad ra liền hiện lên hình ảnh này, cảm thấy những thứ này chiếm bộ nhớ nên tiện tay xóa đi. Diệp Thu Hàm cảm thấy tối nay làm không tốt còn sẽ vì tức giận mà phát sốt, những thứ đó là cô dùng bao nhiêu là thời gian tỉ mỉ chọn ra các phim truyền hình và phim điện ảnh trên BaiDu, có bộ phim theo cô gần 10 năm rồi, lúc này không những không còn nữa mà hơn nữa là bây giờ tìm lại cô cũng không nhớ phim gì mình xem đến đâu nữa! Chuyện này vì Trình Sở Tiêu đối với cô quá tốt rồi nên cô không có cách nào tức giận anh, đổi lại là người khác thì cô đã sớm đuổi ra ngoài rồi. “Sao vậy, có cái gì rất quan trọng sao?” Trình Sở Tiêu thấy Diệp Thu Hàm muốn nổi cáu nhưng lại có kìm lại, cuối cùng ý thức được sự nghiêm trọng. Diệp Thu Hàm liên tục hít sâu: “Là phim truyền hình và phim điện ảnh tôi lưu lại, đối với anh mà nói có thể không quan trọng, nhưng lại là tôi sự góp nhặt từng ngày của tôi.” Trình sở Tiêu nghiêm túc suy tư, anh thường ngày rảnh rỗi buồn chán mới xem phim, nhưng thời gian rảnh rỗi của anh cực ít cho nên thấy Diệp Thu Hàm vì phim mà kích động như vậy thực sự có chút không hiểu nổi, nhưng dù cho không hiểu cũng nhìn thấy rõ ràng cô bây giờ rất tức giận, như vậy xem ra bây giờ mình chỉ có thể cố gắng chuyển dời trọng tâm thôi. “Nếu như tôi mạo phạm việc riêng tư của cô thì tôi xin lỗi, chỉ là tôi không ngờ cô còn có thời gian xem những thứ này, tôi còn cho rằng cô mỗi ngày đều bận tìm tài liệu xem văn kiện viết luận văn chuẩn bị cho kì thi bác sỹ chủ trị. Tuy nhiên, tùy ý xóa dữ liệu trong Ipad của cô là tôi không đúng, đây là sở thích cá nhân của cô hơn nữa còn đầu tư nhiều tinh lực và tình cảm, cho dù tôi không ý thức được nhưng cũng không nên can thiệp vào riêng tư của cô, tôi xin lỗi.” Diệp Thu Hàm được Trình Sở Tiêu thành khẩn xin lỗi khiến cô ngẩn người ra, đồng thời cũng cảm thấy bản thân cũng hơi quá đáng, người ta mới giảng giải xong băng ghi hình phẫu thuật cho mình, mình lại vì phim ảnh mà trở mặt tức giận người ta, bản thân mình như vậy cũng không thể dùng từ quá đáng để hình dung rồi, quả thật là phát rồ không có lương tâm! Hơn nữa lời ngoài ý trong của Trình sở Tiêu thật không sai, ngành nghề bác sĩ này thực là sống để già học đến già, bản thân mình dù có thiên phú có kĩ năng cùng phải tương ứng phối hợp với chức danh, nếu không nào có được ngày thăng tiến, cũng không thể cả đời làm bác sỹ nội trú được, kỳ thi thăng chức của bệnh viện có bao nhiêu cạnh tranh mãnh liệt bản thân mình cũng không phải không biết, sao lại còn có thể ở đây ngày ngày như người nhàn rỗi dõi theo các nhân vật phim ảnh chứ! Nghĩ đến đây Diệp Thu Hàm hối hận bịt mắt cúi đầu nhận sai với Trình Sở tiêu: “Bác sĩ Trình, tôi sai rồi, anh tận tâm dạy tôi như vậy, tôi không những không nỗ lực mà ngược lại vì việc nhỏ này mà oán trách anh. Tôi sau này nhất định sẽ thay đổi, tranh thủ có thể phát biểu luận văn, nắm chắc tư cách thi đậu bác sĩ chủ trị!” Trình sở Tiêu cảm thấy rất thích tính tình dễ dỗ dành của Diệp Thu Hàm, sao có thể dễ dàng chuyển dời sự chú ý như vậy chứ? Huống hồ lúc nãy còn tức giận như thế, kết quả nói không giận là không giận nữa! Ho nhẹ một tiếng, gắng gượng kiềm chế để không cười, Trình Sở Tiêu vui mừng vỗ vỗ tay Diệp Thu Hàm: “Cô có thể nghĩ như thế này thật tốt, tôi cũng sẽ tận lực giúp đỡ cô trên mọi phương diện.” “Được” Diệp Thu Hàm đã không còn tức giận nữa, Trình Sở Tiêu bèn đi ra chào bố mẹ cô. Sau khi tiễn anh, Diệp Thu Hàm trong lòng tràn đầy ý chí hạ quyết tâm phải bắt đầu nỗ lực, cho dù không vì bản thân cũng cần phải vì sự giúp đỡ tận tâm của Trình sở Tiêu mà cố gắng. Hôm sau, Diệp thu Hàm tinh thần phấn chấn cùng Trình Sở Tiêu đi làm, đến phòng làm việc mấy người Vu Quốc Tuấn đều quan tâm hỏi han cô, sau đó mỗi người liền đi phòng bệnh kiểm tra. Diệp Thu Hàm dùng 1 tiếng đồng hồ để kiểm tra hết phòng bệnh đồng thời viết xong ghi chú từng giường bệnh chuẩn bị về phòng làm việc, lại ở hành lang nghe thấy đại sảnh phía trước loạn thành một đống. Cô lập tức chạy qua đó, liền thấy y tá của khoa khách dùng xe đẩy đẩy một người đứng đó, Tôn Địch đang chỉ huy nhân viên chuyển bệnh nhân đến xe phẫu thuật khác, đứng bên cạnh còn có hai vị chủ nhiệm của khoa, mấy người Vu Quốc Tuấn cũng đứng xem một bên, nhưng xem ra vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất kì lạ. Lập tức sự hiếu kỳ của Diệp thu Hàm nổi lên, cô chạy chậm qua đó. Chỉ là chưa đến được phía trước đã có người túm lấy tay cô: “Đừng qua đó” Diệp Thu Hàm quay đầu nhìn thấy Trình Sở Tiêu cản mình bèn hỏi: “Đó không phải là bệnh nhân sao, tôi qua đó xem chút.” “Không cần xem, không liên quan đến cô, bác sĩ Chu đã chuẩn bị tiến hành phẫu thuật rồi.” “Tại sao không được xem chứ?” Diệp Thu Hàm lúc này càng muốn xem người kia như thế nào, bất đắc dĩ bị Trình Sở Tiêu giữ lại đi không được. Hai người giằng co mãi, y tá của nhất khoa hô lên “ một, hai” rồi khiêng người lên, khi người vừa khiêng lên khăn đắp trên người bị rớt xuống, lúc này Diệp Thu Hàm không cần qua đó cũng có thể nhìn rõ mồn một. Đó là một người đàn ông không đến 40 tuổi, người dường như là bị sốc rồi, nhưng mà khiến người ta sửng sốt nhất là anh ta không chỉ không mảnh vải che thân hơn nữa chỗ đó của người đàn ông còn rõ ràng dựng đứng lên!>< Diệp Thu Hàm xem thế là đủ rồi, tình huống này chắc cả khoa ngoại tim mạch chưa có ai thấy qua!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]