Edit: Tiêu Tiêu
Năm năm trước, Bạch Nhan bỏ trốn theo người ta, đến mức trên mặt Lam gia không có ánh sáng.
Cho nên, năm năm qua, mỗi lần Đổng Nhược Lan về Đổng gia, không ít lần ả dùng việc này nhục nhã nàng.
Chát!
Gương mặt xinh xắn của Đế Tiểu Vân tràn đầy tức giận, vung tay tát mặt Phó Bảo Vân.
Một tát này của nàng, dùng rất nhiều sức, Phó Bảo Vân bị một tát này đập bay ra ngoài, chật vật ngã trên mặt đất.
Bạch Nhan nhìn Phó Bảo Vân ngã xuống đất, có chút câu môi: "Thần nhi, ngươi mời Nhị lão Đổng gia đến đây, hôm nay, hắn không làm chủ cho cữu mẫu của ta, vậy ta liền để Đổng gia hắn vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!"
Lúc mấy chữ "vĩnh viễn không ngày yên tĩnh" rơi xuống, không khí bỗng nhiên lạnh xuống, trong gió nhẹ, xen lẫn một hơi khí lạnh.
Hàn phong nhập thể, băng lãnh thấu xương.
Bạch Tiểu Thần đồng tình nhìn phu thê Phó Bảo Vân, làm thế nào cũng không che giấu được trong mắt cười trên nỗi đau của người khác.
"Mẫu thân, Thần nhi lập tức đi."
Nói xong lời này, Bạch Tiểu Thần rời khỏi cái ôm của Bạch Nhan, một bước hai chạy đi tới hậu viện, trong khoảnh khắc thân thể nho nhỏ cũng đã biến mất.
"Ngươi cho rằng ta sẽ sợ hai cái lão bất tử kia?" Phó Bảo Vân cắn răng từ dưới đất bò dậy, hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Nhược Cần đứng bên, "Không thấy ta bị đánh? Ngươi còn đứng ngây đó làm gì. Giáo huấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985833/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.