Edit: Tiên Vô Sắc
Bạch Nhan tĩnh lặng nhìn tờ di ngôn trên tay, lòng nàng…lại có một loại khó chịu không thể tả được.
Thì ra, đây chính là chân tướng…
Kỳ thật Lam Nguyệt cũng không ngốc, nàng chỉ là lúng sâu vào lưới tình, không thể kiềm chế, biết rõ là hố sâu, vẫn không do dự nhảy xuống.
Chỉ là không biết, sinh mệnh của nàng tới khắc này, lại hối hận…
“Nhan nhi, nương con viết gì vậy?” Thái Hậu nhìn sắc mặt Bạch Nhan âm tình bất định, liễm mi hỏi.
Bạch Nhan lấy lại tinh thần, phức tạp nhìn tin trong tay: “Nương con bà ấy nói…”
“Biểu tỷ!”
Đột nhiên, một thanh âm vội vã từ ngoài cung truyền đến nàng.
Thời khắc Bạch Nhan ngẩng đầu nhìn, liền gặp Lam Vận sắc mặt trắng bệch chạy vào, nàng nhìn thấy Bạch Nhan, giống như nhìn thấy người tâm phúc, oa một tiếng khóc rống lên.
“Vận nhi, xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Nhan sợ quá, nhanh chóng đến đỡ thân thể Lam Vận, hỏi.
“Biểu tỷ, mẫu thân của ta bà ấy…”
“Mợ? Mợ làm sao?”
Dung nhan Bạch Nhan trầm xuống.
“Mẫu thân của ta hai ngày trước cùng nhị ca trở về nhà ông ngoại một chuyến, kết quả…” Lâm Vận lâu nước mắt, “Kết quả bà ấy bị người khác đánh, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, phụ thân cùng đại ca đang từ nơi lịch luyện chạy về đại lục, gia gia cùng nãi nãi đã chỉnh trang binh mã đi báo thù cho mẫu thân, biểu tỷ, ta chỉ sợ…”
“Ngươi không cần lo lắng, mợ sẽ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985805/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.