Bạch Nhan tĩnh lặng nhìn tờ di ngôn trên tay, lòng nàng…lại có một loại khó chịu không thể tả được.
Thì ra, đây chính là chân tướng…
Kỳ thật Lam Nguyệt cũng không ngốc, nàng chỉ là lúng sâu vào lưới tình, không thể kiềm chế, biết rõ là hố sâu, vẫn không do dự nhảy xuống.
Chỉ là không biết, sinh mệnh của nàng tới khắc này, lại hối hận…
“Nhan nhi, nương con viết gì vậy?” Thái Hậu nhìn sắc mặt Bạch Nhan âm tình bất định, liễm mi hỏi.
Bạch Nhan lấy lại tinh thần, phức tạp nhìn tin trong tay: “Nương con bà ấy nói…”
“Biểu tỷ!”
Đột nhiên, một thanh âm vội vã từ ngoài cung truyền đến nàng.
Thời khắc Bạch Nhan ngẩng đầu nhìn, liền gặp Lam Vận sắc mặt trắng bệch chạy vào, nàng nhìn thấy Bạch Nhan, giống như nhìn thấy người tâm phúc, oa một tiếng khóc rống lên.
“Vận nhi, xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Nhan sợ quá, nhanh chóng đến đỡ thân thể Lam Vận, hỏi.
“Biểu tỷ, mẫu thân của ta bà ấy…”
“Mợ? Mợ làm sao?”
Dung nhan Bạch Nhan trầm xuống.
“Mẫu thân của ta hai ngày trước cùng nhị ca trở về nhà ông ngoại một chuyến, kết quả…” Lâm Vận lâu nước mắt, “Kết quả bà ấy bị người khác đánh, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, phụ thân cùng đại ca đang từ nơi lịch luyện chạy về đại lục, gia gia cùng nãi nãi đã chỉnh trang binh mã đi báo thù cho mẫu thân, biểu tỷ, ta chỉ sợ…”
“Ngươi không cần lo lắng, mợ sẽ không có chuyện gì, bây giờ ta sẽ cùng ngươi đi một một chuyến.”
Trong ấn tượng của Bạch Nhan từ trước đến nay Đổng Nhược Lan là người ôn nhu hiền hậu, cũng không tức giận, cũng không cùng người khác tranh phong, làm sao lại bị người ta đánh ngất xỉu?
Nàng nghĩ mãi, đem tờ giấy trong tay giao cho Thái Hậu.
“Thái Hậu, làm phiền người đem di ngôn này đưa cho Tiêu nhi, với lại nói cho nó biết…bất kể xảy ra chuyện gì, nó luôn là đệ đệ của ta, Lam gia vĩnh viễn là người thân của ta, vĩnh viễn không thay đổi.”
Nàng không phải là con gái ruột của Lam Nguyệt thì thế nào?
Chỉ cần nàng xem Tiêu nhi cùng Lam gia như người thân, như vậy là đủ rồi.
Nói xong, Bạch Nhan quay người, giữ chặt Lam Tiểu Vận đang khóc không kiềm chế, chậm rãi đi ra cửa.
…
Hậu viện hoàng cung.
Đế Tiểu Vân đang cùng Bạch Tiểu Thần đợi Bạch Nhan, ai ngờ trong nháy mắt quay đầu, thoáng nhìn thấy Lam Tiểu Vận đi theo Bạch Nhan tới.
Trông thấy bộ dáng đầy nước mắt đáng thương của Lam Tiểu Vận, Đế Tiểu Vân ngẩn người, lập tức nổi giận.
“Tiểu Vận, nói cho ta biết, là ai khi dễ ngươi? Ta sẽ đi đánh hắn!”
Hốc mắt Lam Tiểu Vận càng đỏ: “Cảm ơn ngươi.”
“Ngươi là biểu muội của tẩu ta, vậy cũng là biểu muội của ta, huống chi chúng ta cùng ở một chổ đánh người, cùng một chổ gây họa, nếu ngươi bị khi dễ, đừng nói là ta, Sở Y Y cũng sẽ tức giận.” Đế Tiểu Vân mặt đầy bực bội.
Người của nàng cũng dám khi dễ, tìm chết!
Lam Tiểu Vận nhìn bộ dáng của Đế Tiểu Vân, trong lòng ấm áp.
“Ta không sao, là mẹ ta…bị người khác đánh ngất xỉu.”
“Cái gì? Lại dám đánh mợ! Tẩu, chúng ta đi báo thù cho Tiểu Vận.”
Bạch Nhan nhìn về phía Lam Tiểu Vận, khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta bây giờ xuất phát liền.”
“Mẫu thân, Thần nhi cũng muốn đi.”
Bạch Tiểu Thần bắt lấy tay Bạch Nhan, hắn nâng mắt to lên, miết cái miệng nhỏ nói: “Khi dễ biểu di đều là đại phôi đản, Thần nhi muốn tìm những người xấu đó báo thù cho biểu di.”
“Được.”
Bạch Nhan quét mắt về phía Ly Long đang mặt rạp trên đất: “Vừa vặn Ly Long một ngày có thể đi vạn dặm, chỉ cần hơn một canh giờ, chúng ta có thể đuổi tới nhà ngoại tổ ngươi.”
“Chờ chút,” Đế Tiểu Vân nghĩ đến cái gì đó, ngăn Bạch Nhan lại, “Tìm người gây chuyện phiền phức, không thể thiếu Sở Y Y được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]