Edit: Tiêu Tiêu
"Lão ca."
Đế Tiểu Vân cắn môi một cái, chung quy là ỷ vào lá gan tiến lên hai bước, muốn cùng Đế Thương chào hỏi.
Một cái chớp mắt, ánh mắt Đế Thương lạnh lùng liền quét tới, sau khi trông thấy mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt của Đế Tiểu Vân, hắn cau lại lông mày: "Ngươi làm sao lại ở đây?"
Đế Tiểu Vân biểu lộ rạn nứt, ủy khuất kém chút khóc.
Hóa ra... vừa rồi nàng đứng ở đây đã nửa ngày, thế mà giờ lão ca nhà nàng mới phát hiện nàng tồn tại?
Đây là ca ca ruột hả?
"Ngươi đã ở đây, vậy ngươi lưu lại bảo hộ Thần nhi, hắn nếu xảy ra một chút vấn đề, ta tìm ngươi tính sổ."
Vứt xuống lời này, Đế Thương liền đã rời đi.
Hắn đến nhanh, đi cũng nhanh.
Lần này bị hắn mang đi còn có Nam Cung Dực.
Về phần Nam Cung Dực vận mệnh như thế nào... Sợ là chỉ có hắn mình biết rồi.
Đế Tiểu Vân ủy khuất cắn váy: "Thần nhi, ca ca ta hắn thật quá phận, ta dù sao cũng là một người sống sờ sờ, tốt xấu gì còn là muội muội từ nhỏ lớn lên cùng hắn, hắn thế mà... Vẫn không phát hiện được sự tồn tại của ta."
"Tiểu cô cô, ngươi đừng thương tâm, Thần nhi sẽ không giống cha bại hoại xem nhẹ ngươi."
Nhìn thấy Đế Tiểu Vân dáng vẻ đáng thương, trong lòng Bạch Tiểu Thần cũng rất khó chịu, hắn như tiểu đại nhân đưa tay, làm bộ sờ lên đầu Đế Tiểu Vân.
"Thật?" đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985797/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.