Đế Tiểu Vân đánh ra một chưởng, giống như đập ruồi muỗi đem thân thể nho nhỏ của A Hoàng bay ra ngoài, phịch một tiếng, thân thể nó đập vào cửa, từ từ rơi xuống.
"Ta... Ta trở về nói với người," giọng A Hoàng yếu ớt, "Ta đã thăm dò được, chuyện vạn thú triều tông ngày trước... là Bạch Nhược cố ý cho người truyền ra ngoài."
Nói xong câu này, A Hoàng chớp mắt, ngất đi.
Lần này A Hoàng có vận khí tốt, trùng hợp nghe được Bạch Nhược nói chuyện với tâm phúc, nếu không, nó cũng không trở về nhanh như vậy.
"A Hoàng!" Đế Tiểu Vân như bay về phía A Hoàng, nâng thân thể nho nhỏ lên, thút thít nói, "Thật xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi, ngươi đừng chết a. Cùng lắm sau này ta không gọi ngươi là A Hoàng nữa, Tiểu Hoàng."
May mắn A Hoàng đang hôn mê bất tỉnh, nếu nó tỉnh dậy, ngược lại sẽ bị đem sống sờ sờ ra tức chết.
Hai danh tự này... có gì khác nhau?
"Công chúa..." Nghe tiếng Đế Tiểu Vân khóc, A Hoàng tỉnh lại, vô cùng đáng thương nói, "Ta... Chưa có chết, ta chỉ đói..."
Đế Tiểu Vân sững sờ, nàng đứng dậy, ném A Hoàng trong tay xuống đất.
"Hóa ra không chết? Lãng phí tỉnh cảm của ta."
A Hoàng run rẩy vươn móng vuốt nhỏ, ủy khuất suýt khóc: "Công chúa, ta đói..."
"Đói tự mình kiếm ăn, đừng tới tìm ta."
Nói xong, Đế Tiểu Vân đi thẳng ra ngoài, không quản A Hoàng đói đến nỗi không bay được.
A Hoàng hối hận khóc ròng.
Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985752/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.