"Thần Nhi, người và Tiểu Mễ đi nghỉ trước, ta muốn chuẩn bị một chút để ứng phó với chuyện của ngày mai..." trong mắt Bạch Nhan lãnh quang lấp lóe, khóe môi câu lên một đường cong.
"Mẫu thân gặp lại sau."
Bạch Tiểu Thần nhón chân lên, chụt một cái hôn lên má Bạch Nhan, hắn cầm cái đuôi Tiểu Mễ, đi ra khỏi thư phòng.
"Tiểu Mễ, chúng ta đừng quấy rầy mẫu thân, đi tìm tiểu vũ mao chơi đi."
"Tiểu vũ mao là ai?"
"Là lễ vật tiểu cô cô tặng cho ta đó, một con phượng hoàng màu trắng, lông vũ của nó nhiều lắm, ta liền gọi nó là tiểu vũ mao..."
Khóe miệng Tiểu Mễ giật một cái, con Bạch Phượng kia? Tiểu vũ mao?
Nó đột nhiên đồng tình với Bạch Phượng, chợt nhớ đến tên mình, cũng đồng tình không nổi.
Tiểu vũ mao thì thế nào, còn mạnh hơn tên Tiểu Mễ nhiều...
...
Hôm sau.
Nắng sớm mới lên.
Bạch Nhan bị một trận ồn ào đánh thức, nàng nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, lông mày khẽ nhíu một cái, chậm rãi mở mắt ra.
"Hoa La, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe hỏi, Hoa La từ ngoài đẩy cửa vào, gương mặt yêu mị lộ ra ý cười.
"Chủ tử, là một đám không đâu mà thôi, thuộc hạ đã cho người đuổi họ đi, sẽ không quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi."
Bạch Nhan nhếch môi: "Có phải đám con cháu hoàng thất không? Ta đã sớm ngờ họ sẽ tìm đến ta, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, Hoa La, ngươi cho họ vào đi."
Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985734/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.