Bạch Tiểu Thần nghiên đầu đầy nghi hoặc, đôi mắt sáng ngời như sao đêm.
"Mẫu thân, có phải người đã tiếp nhận phụ thân xấu kia rồi không?"
Bạch Nhan sửng sốt, lắc đầu nói: "Không."
"Mẫu thân về sau sẽ thích hắn sao?"
"Ta.... Không biết."
Bạch Nhan trầm mặc nửa ngày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời xanh chăm chú, khóe miệng hơi cong: "Sự tình ở tương lai, ai có thể biết trước được? Thần Nhi, chúng ta trở về trước đi."
"Vâng."
Bạch Tiểu Thần chạy chậm vài bước đến bên Bạch Nhan, vươn tay nhỏ nắm tay Bạch Nhan.
Sau khi rời khỏi Lam gia hắn mới nhớ, lần này hắn tới đây để đưa biểu dì đi chọn linh thú, nhưng hiện tại hắn thế mà quên chuyện này.
Bạch Tiểu Thần rất rối rắm, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nhăn lại: "Mẫu thân, ta muốn quay lại Lam gia một chút."
Nói xong lời này, Bạch Tiểu Thần bỏ tay Bạch Nhan ra, xoay người chạy về phía Lam gia.
Bạch Nhan cũng không ngăn cản hắn, sau khi Bạch Tiểu Thần rời đi, nàng mới xoay người đi về phía Lam gia nốt.
...
Phượng Lâu vốn nổi tiếng, Cầm Âm cốc so với Phượng Lâu thanh danh càng thêm vang dội.
Thế nhưng chỉ trong một đêm, tin tức Cầm Âm cốc bị hủy diệt như gió mưa thổi quét lan ra khắp nơi, khiến Bạch Nhược đang chờ tin tức tốt trở tay không kịp.
"Tại sao lại như vậy?" Nàng lập tức ngồi dậy từ trên giường, lại không cẩn thận đụng đến miệng vết thương trên lưng, đau đớn khiến nàng phải hít một ngụm khí lạnh, "Liễu Nguyệt, tin tức này có đáng tin cậy không?"
Vị cung nữ tên Liễu Nguyệt kia cung kính trả lời: "Thái tử phi, chuyện này... đã truyền ra khắp toàn bộ Lưu Hỏa quốc, ngay cả cốc chủ Cầm Âm cốc cũng bị đưa đến Phượng Lâu bán mình, hiện giờ có rất nhiều nam nhân đến Phượng Lâu chỉ vò muốn nhìn ngắm nhan sắc của cốc chủ Cầm Âm cốc."
Sắc mặt Bạch Nhược trắng bệch, nàng gắt gao nắm chặt tay, khẽ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra: "Bổn cung đã hiểu rồi, Liễu Nguyệt, ngươi lui xuống đi."
"Vâng, thái tử phi." Liễu Nguyệt lui xuống.
Liễu Nguyệt vừa rời đi, Bạch Nhược ngồi một mình trong phòng phát ngốc, có lẽ vì tin tức này quá mức chấn động, chấn động đến nỗi... nàng như thế nào cũng không muốn tin.
Vì sao Bạch Nhan lại có lá gan này? Nàng không sợ Đế Thương trách tội sao? Chẳng lẽ nàng thực sự cho rằng Đế Thương sủng nàng, nàng liền có thể muốn làm gì thì làm?
Nàng tự hỏi hồi lâu, mới vừa rồi cố chống đỡ thân mình, khuôn mặt xinh đẹp hiền dịu lại hiện lên một nụ cười lạnh.
"Người tđâu, chuẩn bị kiệu, bổn cung muốn xuất cung!"
Nàng muốn tự thân nghiệm chứng tin tức này!
...
Hiện giờ tình thế của Bạch gia không được tốt lắm, nhưng Bạch Nhược tốt xấu gì cũng là thái tử phi, là thành viên hoàng thất, thân phận tôn quý vẫn còn, cho nên đám người trên đường phố thấy kiệu thái tử phi đến đều lập tức tản ra hai bên nhường đường.
Chỉ trong chốc lát, kiệu của Bạch Nhược đã đến Phượng Lâu.
Nàng được cung nữ đỡ lấy, gian nan nhấc chân bước vào Phượng Lâu.
Giờ phút này khách khứa ở Phượng Lâu cực kì đông, vô số nam nhân kích động, rên mặt ửng hồng, còn có người hò hét hoan hô.
Theo ánh mắt của đám người kia, Bạch Nhược liếc mắt một cái liền thấy được nữ tử tuyệt sắc bị trói trên cây cột.
Nữ tử này đã không còn như nữ thần cao ngạo nữa rồi, ánh mắt nàng tràn đầy hối hận cùng đau thương, thân thể mềm mại run rẩy không thôi.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho Bạch Nhược kinh hoảng đến sắp hỏng rồi.
"Thái tử phi!"
Các cung nữ thấy thân thể Bạch Nhược run rẩy, lo lắng kêu lên, vội đỡ nàng.
"Lá gan của Bạch Nhan... thực sự rất lớn! Nàng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, sao Đế Thương còn chưa ra mặt?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]