Edit: Tiêu Tiêu 
"Không có khả năng, nhất định là ta nghe nhầm, Bạch Nhan sao có thể là chủ tử Phượng Lâu được?" 
Trong lúc mọi người còn trầm mặc, một âm thanh chói tai vang lên. 
Vu Dung đầy máu, trên mặt không có biểu hiện gì, đôi mắt đầy vẻ dữ tợn, nhìn chòng chọc vào Bạch Nhan. 
Sao nàng tin được... 
Sáu năm trước Bạch Nhan còn là nữ nhân mặc cho nàng làm thịt, thế mà sáu năm sau đã thành chủ tử Phượng Lâu? 
Xem như Phượng Lâu muốn thần phục, cũng phải thần phục Nhược Nhi và Chỉ Nhi, Bạch Nhan thì tính là cái gì? Ánh mắt của Lâu chủ Phượng Lâu quả nhiên kém nhất thiên hạ! 
Hoa La giương môi, châm chọc nhìn Vu Dung ngã trên mặt đất: "Ngươi là mẹ kế của chủ tử nhà ta? Quả đúng là có mẹ kế liền có hậu cha." 
Câu cuối cùng là Hoa La nói cho Bạch Chấn Tường, khiến Bạch Chấn Tường xấu hổ mà không có cái lỗ để chui vào. 
Nếu như người nói là người khác, hắn còn phản bác đôi câu, nhưng ở trước mặt Hoa La, hắn không có cái gan đó. 
"Mẫu thân!" 
Lúc Bạch Nhan đang tới chỗ phu thê Bạch Chấn Tường, một âm thanh mềm mại phát ra từ không trung. 
Cước bộ của nàng dừng lại. 
Trong khoảnh khắc, tầm mắt mọi người cũng nhìn vào không trung. 
Bốn con Ngân Lang kéo một vương tọa, cưỡi gió mà tới, lưu lại trong không trung một vệt ngân sắc. 
Trên vương tọa, nam nhân tóc bạc như mị, coi rẻ chúng sinh, tay hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985635/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.