"Không có khả năng, nhất định là ta nghe nhầm, Bạch Nhan sao có thể là chủ tử Phượng Lâu được?"
Trong lúc mọi người còn trầm mặc, một âm thanh chói tai vang lên.
Vu Dung đầy máu, trên mặt không có biểu hiện gì, đôi mắt đầy vẻ dữ tợn, nhìn chòng chọc vào Bạch Nhan.
Sao nàng tin được...
Sáu năm trước Bạch Nhan còn là nữ nhân mặc cho nàng làm thịt, thế mà sáu năm sau đã thành chủ tử Phượng Lâu?
Xem như Phượng Lâu muốn thần phục, cũng phải thần phục Nhược Nhi và Chỉ Nhi, Bạch Nhan thì tính là cái gì? Ánh mắt của Lâu chủ Phượng Lâu quả nhiên kém nhất thiên hạ!
Hoa La giương môi, châm chọc nhìn Vu Dung ngã trên mặt đất: "Ngươi là mẹ kế của chủ tử nhà ta? Quả đúng là có mẹ kế liền có hậu cha."
Câu cuối cùng là Hoa La nói cho Bạch Chấn Tường, khiến Bạch Chấn Tường xấu hổ mà không có cái lỗ để chui vào.
Nếu như người nói là người khác, hắn còn phản bác đôi câu, nhưng ở trước mặt Hoa La, hắn không có cái gan đó.
"Mẫu thân!"
Lúc Bạch Nhan đang tới chỗ phu thê Bạch Chấn Tường, một âm thanh mềm mại phát ra từ không trung.
Cước bộ của nàng dừng lại.
Trong khoảnh khắc, tầm mắt mọi người cũng nhìn vào không trung.
Bốn con Ngân Lang kéo một vương tọa, cưỡi gió mà tới, lưu lại trong không trung một vệt ngân sắc.
Trên vương tọa, nam nhân tóc bạc như mị, coi rẻ chúng sinh, tay hắn đặt trên vương tọa, gương mặt tuyệt diễm vô song cười cao ngạo.
Bên cạnh nam nhân còn có một đứa bé phấn điêu ngọc trác, dáng ngồi tương tự nam nhân, giống như yêu nghiệt một lớn một nhỏ, kinh diễm khiến người ta không thể dời mắt.
Vút!
Mèo trắng trong ngực đứa bé nhảy xuống trước, hóa thành một vệt sáng trắng, lao vào ngực Bạch Nhan, đầu lưỡi trắng nõn liếm mặt Bạch Nhan, phát ra một tiếng kêu: "Meo."
Không thể không nói, từ sau khi rời khỏi Thánh đảo, tiểu Bạch Hổ càng ngày càng giống mèo, đôi khi Bạch Nhan cũng quên thân phận của nó là Bạch Hổ.
Nhưng...
Sau khi Tiểu Mễ lao vào ngực Bạch Nhan, sắc mặt Đế Thương đen lại, ánh mắt nhìn Tiểu Mễ muốn chém nó thành trăm mảnh.
"Mẫu thân."
Bạch Tiểu Thần nhảy khỏi vương tọa, chạy tới trước mặt Bạch Nhan, nâng lên gương mặt dáng yêu, nhu thuận nói: "Thần Nhi nghe nói có người bắt nạt cữu cữu."
"Không sao, mẫu thân có thể giải quyết, " Bạch Nhan khẽ xoa đầu Bạch Tiểu Thần, hơi cười, lại đem tầm mắt chuyển sang Đế Thương, "Sao ngươi lại tới đây?"
Đế Thương nhanh chân rời khỏi vương tọa, một thân trường bào màu tím, tà mị mà bá khí.
"Em vợ tương lai bị bắt nạt, bổn vương sao có thể không tới?"
Bạch Tiêu vốn đang kinh ngạc, nghe câu này của Đế Thương, khóe môi giật giật mấy lần.
Tại sao lại bị Đế Thương gọi là em vợ... Trong lòng hắn vẫn khó tiếp nhận.
"Là kẻ ngu xuẩn nào khi dễ em vợ của bổn vương?"
Đế Thương liếc mắt, mắt phượng mang theo hàn khí, từ từ rơi vào người Bạch Chấn Tường.
Bịch bịch!
Bạch Chấn Tường chịu không nổi kinh hãi này, bịch bịch quỳ trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy: "Thương Vương, ta..."
"Vương gia!"
Không đợi Bạch Chấn Tường dứt lời, Vu Dung lập tức đứng dậy, mặt nàng bây giờ ngay cả nương nàng cũng đã nhận không ra nữa, nhưng khóc tới mười phần đáng thương.
"Xin vương gia làm chủ cho chúng ta!"
Đám người ngạc nhiên.
Đây... Vu Dung chẳng lẽ bị đánh đến ngốc rồi? Rõ ràng Thương Vương vì bảo vệ tỷ đệ Bạch Nhan mà đến, còn muốn hắn làm chủ cho bọn nàng ư?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]