"Ta không sao, " Bạch Tiêu lau vết máu trên khóe miệng, "Ngươi đưa đan dược cho Mộ Bách ăn trước, hắn... là cố nhân của ta."
"Vâng, Bạch công tử."
Nam tử lấy ra một viên đan dược, bước nhanh tới chỗ thanh niên đang ngất xỉu trên đất.
Vừa trông thấy hành động của hắn, hai mắt Vu Phi đỏ lên: "Dừng tay, đó là đan dược của Bạch gia, toàn bộ Bạch gia đều là của muội muội ta, ai cho phép ngươi cho người ngoài vậy? Còn không mau đưa đan dược trả cho ta!"
Tại sao trên tay Bạch Tiêu lại có đan dược? Nhất định là trộm của Bạch gia, xem như đan dược này hắn dùng bản lĩnh mà lấy được, mà hắn thân là nhi tử Bạch gia, đồ trên người hắn cũng thuộc về muộn muội nhà mình.
Đan dược tốt như vậy, dựa vào cái gì mà đem cho người ngoài?
Cho người ngoài còn không bằng cho hắn!
"Phụ thân, là đan dược, ta muốn có đan dược."
Thiếu niên bên cạnh Vu Phi kéo ống tay áo Vu Phi, mắt nhìn chằm chằm vào đan được trong tay hộ vệ, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt toàn vẻ tham lam.
"Phụ thân, tên tiện chủng Bạch Tiêu nhất định trộm được rất nhiều đan dược của Bạch gia, ta cũng muốn số đan dược đó, " thiếu nữ cũng bĩu môi, nói, "Huống gì, số đan dược đó cho tiện chủng ăn, còn không bằng cho chúng ta đi, hắn có tư cách gì mà ăn đan dược đâu."
Nghe hai huynh muội này nói, vẻ mặt Vu Phi nhu hòa dần: "Được được được, số đan dược kia đều cho các ngươi, ta sẽ đưa đan dược trên người hắn cho các ngươi hết."
Lời này, giống như số đan dược kia trên người Bạch Tiêu, chỉ cần hắn muốn là có thể lấy.
Nhưng nam tử không hề để ý đến Vu Phi, hắn đi thẳng tới bên cạnh thanh niên, nhét đan dược vào miệng của hắn.
"Ngươi thật to gan!" Vu Phi thấy nam nhân này làm càn như thế thì giận tím mặt, "Ngươi là chó của Bạch gia, lại dám đưa đồ của Bạch gia cho người ngoài dùng, đợi sau đó ta sẽ mang ngươi lẫn tên tiện chủng Bạch Tiêu này cho Bạch Chấn Tường đánh chết!"
Nếu hắn đi theo Bạch Tiêu, vậy đương nhiên là người của Bạch gia, nhưng tốt xấu gì mình cũng là huynh trưởng của phu nhân, dám không để ý hắn sao?
Nghe lời Vu Phi nói, vẻ mặt nam tử lập tức lạnh lẽo, hắn đường đường là cường giả Thiên giai, là Tả hộ pháp của Phượng Lâu, tên hỗn trướng này lại dám nói hắn là chó của Bạch gia?
"Kể cả Bạch gia chủ của các ngươi ở trước mặt ta, còn không dám gọi ta là chó!" Tả hộ pháp cười lạnh một tiếng, châm chọc nói.
Nghe vậy, Vu Phi cười ha ha: "Một tên thị vệ nho nhỏ như ngươi còn ở trước mặt ta giả vờ giả vịt cái gì? Nếu ngươi thực sự trâu bò như thế lại nghe lệnh Bạch Tiêu hay sao? Cũng chỉ là một tên thị vệ mà thôi, ta muốn nghiền chết ngươi thì chỉ cần một tay!"
Đáy mắt Tả hộ pháp tràn ngập trào phúng, thật sự không có người không tìm đường chết, vì sao người có quan hệ với Bạch Chấn Tường, đều thích tự tìm chết như vậy?
"Thật có lỗi, đối phó với ngươi, ta không cần dùng tay."
Ầm!
Câu này vừa nói xong, thân thể Vu Phi giống như bị trúng một quyền, cả người bay ra ngoài, rơi vào đám đông.
"Ai, là ai đánh lén ta?" Vu Phi phẫn nộ đứng dậy, mặt mũi dữ tợn.
Về phần nam nhân đứng trước mặt Bạch Tiêu...
Hắn vẫn không để ở trong mắt.
Một thị vệ nho nhỏ, nếu thật sự có thực lực mạnh, đã sớm nương nhờ Hoàng tộc và Phượng Lâu rồi, sao có thể ở tại Bạch gia được?
"Ca."
Đúng lúc này âm thanh vội vã truyền tới từ phía trước.
Lúc mọi người quay đầu nhìn, thấy Bạch Chấn Tường và Vu Dung dẫn theo một đám người chạy tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]