"Ta đoán rằng, Bạch Nhan chắc chắn chúng ta không thể gặp được Thương Vương, lúc này mới không sợ uy hiếp! Nhưng nàng đã quên, muốn phơi bày thân phận của nàng, không nhất thiết phải tới gặp Thương Vương," Bạch Chấn Tường lạnh lùng cười một tiếng, "Lúc đó chúng ta chỉ cần phát tán chuyện này ra là đủ, tự nhiên sẽ có người nói trước mặt Thương Vương." 
Khuôn mặt Vu Dung khiếp sợ, nhưng trong lòng thì vui mừng, nàng tỏ vẻ xoắn xuýt hỏi: "Như vậy có phải hơi quá đáng không?" 
"Quá đáng? Nha đầu thối kia không đối xử quá đáng với chúng ta hay sao? Ta chẳng những muốn phơi bày ra chuyện này, ta còn muốn nói cho thế nhân, nha đầu thối này bức bách phụ thân nàng trả lại đồ cưới như thế nào!" 
Vẻ hung ác khẽ hiện trên gương mặt Bạch Chấn Tường rồi biến mất. 
Ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa! Không khiến ngươi thân bại danh liệt, ta tuyệt đối không buông tha! 
"Đúng rồi, " Ánh mắt Vu Dung hơi lóe, "Tướng công, lần này vì an nguy của Bạch gia, đám đại ca của ta đã dốc hết toàn bộ gia sản, ngay cả nhà cũng bán rồi, vì thế, ta dự định để bọn họ chuyển tới Bạch gia, được không?" 
Bạch Chấn Tường khẽ thở dài một hơi: "Quả đúng là hoạn nạn gặp chân tình! Vẫn là Vu gia các ngươi có tình có nghĩa, không giống Lam gia và tiện chủng Bạch Nhan, một bên thấy chết không cứu, một bên ngỗ nghịch bất hiếu." 
Trong lòng Bạch Chấn Tường, thời khắc nguy nan mà Vu gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985616/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.