Nếu nói gan to bằng trời, chỉ có nữ nhân này. 
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Bạch Nhan liếc sang Đế Thương, "Cũng không phải ta phóng hỏa." 
"Bổn vương biết không phải ngươi, nhưng... ngoại trừ ngươi, vẫn còn một người có lá gan này." 
Nghe vậy, mí mắt Bạch Nhan giật một cái, lửa này... sẽ không phải do Thần Nhi phóng chứ? 
"Mẫu thân." 
Đúng lúc này, một thân thể nhỏ nhào vào trong ngực Bạch Nhan. 
Bạch Tiểu Thần nâng lên gương mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu: "Mẫu thân, ta đã về." 
"Vừa rồi ngươi đã đi đâu?" Bạch Nhan nhìn sắc mặt âm trầm của Đế Thương, lại nhìn sang Bạch Tiểu Thần, hỏi. 
Bạch Tiểu Thần mê man chớp chớp mắt: "Vừa rồi ta ra ngoài đi dạo một vòng, còn gặp công chúa gì đó, xung đột với nàng một phen rồi về đây, thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi sao?" 
"Không có chuyện gì." 
Bạch Nhan đưa tay xoa đầu Bạch Tiểu Thần, lại nhìn sang Đế Thương: "Vương phủ ngươi cháy rồi, ngươi trở về đi." 
Trước hết nàng phải tiễn được Đế Thương đi, sau đó mới hỏi Bạch Tiểu Thần được. 
"Được," Đế Thương giương môi, "Lửa lần này, bổn vương nhất định sẽ tra ra." 
Âm thanh nam nhân khiến tim Bạch Tiểu Thần đập nhanh mấy nhịp, trên mặt như cũ một mảnh ngây thơ nhìn Đế Thương. 
"Phủ phụ thân cháy rồi? Lúc nãy ta vẫn thấy còn tốt lắm." 
Nụ cười bên môi Đế Thương có chút ý tứ không rõ, hắn lạnh lùng liếc sang thị vệ tới bẩm báo, ngữ khí hơi lạnh: "Hồi phủ." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985596/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.