Chương trước
Chương sau
Edit: Tiêu Tiêu

"Tiểu súc sinh, ngươi thật to gan, lại dám dẫm lên cái bóng của ta!"

Bạch Tiểu Thần không có mục tiêu nên đi dạo hậu hoa viên, ngay lúc này một tiếng quát phách lỗi truyền tới từ phía trước.

Lông mày Bạch Tiểu Thần nhăn lại, hắn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cách đó không xa, một đám hoàng tử công chúa quần áo hoa lệ đang vây một tiểu nam hài gầy trơ xương vào giữa.

Tiểu nam hài kia mặc một thân xiêm y vải bố, đứng trong đám người lộ ra vẻ bất đồng, gương mặt hơi thanh tú tràn đầy bất khuất, quật cường mở to mắt nhìn chằm chằm những người trước mặt.

"Thằng nhãi ranh, ngươi lại dám trừng ta!"

Tiểu Bá Vương cầm đầu hung hăng dùng chân đạp tiểu nam hài, khuôn mặt béo mập một vẻ phách lối, bộ dáng vênh váo hung bạo.

Tiểu nam hài cắn chặt môi không kêu lấy một tiếng, thân thể hắn rất gầy yếu, sau một cước của Tiểu Bá Vương đã lùi về mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không khóc.

Có lẽ từ nhỏ đến lớn, hắn đã hiểu ra khóc cũng vô dụng, chỉ nhận lại thương tích nặng nề hơn.

"Ta khiến cho ngươi không được nói chuyện! Nương của ngươi chỉ là một cung nữ ti tiện, ngươi cũng chỉ là một thằng nhãi ranh!" Tiểu Bá Vương bước tới, hung hăng giơ chân muốn đạp xuống.

Đúng lúc này, một âm thanh non nớt đột ngột vang lên.

"Tiểu Mễ, lên cho ta!"

Vụt!

Một con mèo nhỏ màu trắng bỗng nhiên bay lên không trung nhào về phía Tiểu Bá Vương, Tiểu Bá Vương kêu "a" một tiếng sợ hãi, ngay khi đụng phải mèo trắng liền ngã xuống.

"Hoàng Thái tôn điện hạ!"

Các cung nữ trông thấy Tiểu Bá Vương bị ngã đều bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, vội vàng đỡ hắn dậy.

Đừng nhìn Thái tử phi bề ngoài ôn nhu, nhưng nếu Hoàng Thái tôn bị thương dù chỉ một chút, những cung nữ đi theo hắn đều sẽ không được yên ổn.

Tiểu Bá Vương được cung nữ nâng dậy, mặt béo tràn ngập phẫn nộ, trừng mắt với Bạch Tiểu Thần: "Ngươi là oắt con ở đâu ra?"

"Ta không phải oắt con, ngươi mới là oắt con!" Bạch Tiểu Thần thở phì phò: "Với lại, mẫu thân ta đã giáo dục ta, người không phạm ta, ta không phạm người, tại sao ngươi muốn khi dễ người?"

Bạch Tiểu Thần luôn có tinh thần trượng nghĩa mạnh mẽ, không chịu được Tiểu Bá Vương khi dễ người!

"Đây là nhà ta, ta muốn khi dễ ai thì khi dễ!" Tiểu Bá Vương cao ngạo hất đầu: "Ngươi cũng ở trên địa bàn của ta, có tin ta nói hoàng gia gia chặt đầu của ngươi không?"

"Hoàng gia gia ngươi có gì đặc biệt hơn người, ta có cha còn có cả cha nuôi, hai vị cha của ta đều lợi hại, hoàng gia gia của ngươi tính là thứ gì?"

Mặc dù trong lòng Bạch Tiểu Thần không muốn thừa nhận Đế Thương, nhưng thực lực Đế Thương cường đại, những lúc thế này nó vẫn nên lợi dụng một chút.

Tiểu Bá Vương nổi giận: "Mẫu thân nói, ta là người lợi hại nhất đại lục này, ta muốn ai chết thì nhất định phải chết! Sau này ta muốn thống nhất sơn hà! Đến lúc đó không chỉ là người, ngay cả cha ngươi cũng phải quỳ xuống xách giày cho ta!"

Đáy mắt Bạch Tiểu Thần hiện lên tia thị huyết: "Ngươi nói một câu nữa cho ta nghe!"

"Ta không chỉ nói mà còn muốn đánh ngươi! Lập tức quỳ xuống xin lỗi cho ta!"

Tiểu Bá Vương lửa giận ngập trời xông lên phía trước, bàn tay béo mập hung hăng đánh về phía Bạch Tiểu Thần.

Mẫu thân nói, hắn là hoàng trưởng tôn, người cao quý nhất trên đời này, bất cứ người nào cũng phải thuận theo hắn, nếu gặp người không thuận theo, hắn liền đánh cho đến khi thuận thì thôi!

Thế nhưng...

Tay Tiểu Bá Vương còn chưa chạm vào Bạch Tiểu Thần, Bạch Tiểu Thần đã bắt lấy cổ tay của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.