Chương trước
Chương sau
Edit: ThienDa

"A-!"

Vương Tiểu Bàn đau quá  kêu lên, thân thể mập mạp không ngừng giãy dụa: "Cha, đừng đánh nữa, ngươi đừng đánh nữa. Lúc này Bạch Tiểu Thần cho chúng ta hai bình, ta mới ăn có một bình, còn một bình nữa."

Quả nhiên...

Vương Tiểu Bàn vừa dứt lời, trường côn trong tay Vương Đức Thu dừng lại, hắn buông Vương Tiểu Bàn ra, vứt trường côn trong tay đi, nghiêm trang nói: "Ngươi không nói sớm? Làm hại lão tử lãng phí nhiều tinh lực như vậy để đánh ngươi, còn không mau đem đan dược giao ra đây cho ta, ta muốn tịch thu."

Vương Tiểu Bàn ủy khuất sắp khóc, hắn rụt rè sợ hãi từ trong ngực móc ra một bình đan dược khác, vô cùng đánh thương mà đưa cho Vương Đức Thu.

"Lúc này mới không sai."

Vương Đức Thu hừ một tiếng, một tay cầm lấy đan dược, dưới ánh mắt ai oán của Vương Tiểu Bàn mà xoay người rời đi, khuôn mặt nguyên bản còn nghiêm túc, lúc không có ai chú ý liền cười tới nở hoa.

Đan dược cũng là bạc! Bạc trắng a!

Nếu Tiểu Bàn không ăn nhiều bạc như vậy thì tốt bao nhiêu...

...

Cùng lúc đó.

Lam gia.

An tĩnh tường hòa.

Nữ tử hồng y khuynh thành đứng bên núi giả, dưới ánh mặt trời, nàng đẹp tới kinh thế tuyệt mỹ, không gì sánh kịp.

"Biểu tỷ," Lam Tiểu Vận ở bên cạnh ngồi xuống, tay chống cằm, đôi mắt to chớp chớp, "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

"Ừm?" Bạch Nhan nhướng mày nhìn Lam Tiểu Vận.

"Chính là... năm đó ngươi cùng nam nhân kia, có phải là Thương Vương hay không?"

Nàng biết chuyện này đối với nữ tử quá mức xấu hổ, khi hỏi mang chút xoắn xuýt, sợ chạm tới vết thương của Bạch Nhan.

Trong lòng Bạch Nhan run lên, trên mặt lại không đổi sắc: "Vì sao hỏi như vậy?"

"À, ta nghe nói hôm nay tảo triều, Thương Vương ra uy, tuyên bố năm đó hắn trúng dược, ép buộc ngươi! Đồng thời còn nói, nếu có ai nhục mạ ngươi, như vậy hắn sẽ ngàn dặm truy sát, không chết không thôi!" Lam Tiểu Vận càng nói càng hưng phấn,  nếu như Đế Thương có thể thú biểu tỷ nhà mình về, biểu tỷ liền  có thể hung hăng dẫm Bạch gia dưới chân.

Tay Bạch Nhan khẽ vuốt tóc nghe nói như vậy thì ngừng một chút, đáy lòng hiện lên cỗ cảm xúc phức tạp.

Sáu năm trước, rõ ràng nàng trúng thuốc Đông y, cưỡng Đế Thương, nhưng Đế Thương vì không để nàng tôn thương, tuyên bố trách nhiệm thuộc về hắn.

Tại sao... hắn lại vì nàng giải vây?

Vẻn vẹn chỉ là hắn không có ác cảm với nàng? Như vậy nếu là thế, hắn làm cũng quá nhiều...

"Biểu tỷ, thế nào?" Lam Tiểu Vận thấy Bạch Nhan rơi vào trầm tư, tò mò hỏi.

"Không có gì."

Lông mày Bạch Nhan khẽ cau lại.

Trên thực tế, nàng sau khi rời khỏi Đế Thương đã cảm thấy tâm thần có chút không yên, bây giờ nghe Lam Tiểu Vận nói lời này tâm tình càng thêm phức tạp, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

Bạch Tiểu Thần?

Bạch Tiểu Thần chợt xuất hiện trong đầu Bạch Nhan làm nàng đột nhiên đứng dậy.

"Biểu tỷ, ngươi đi đâu?" Lam Tiểu Vận đi theo.

Nhưng lời của nàng vừa dứt, thân ảnh hồng y đã biến mất thật nhanh trước mặt nàng, để sắc mặt nàng không khỏi ngạc nhiên.

"Không được, biểu tỷ hôm nay có gì không đúng, ta phải tranh thủ báo cho gia gia, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện."

Lam Tiểu Vận cắn môi, giậm chân một cái, thận trọng bò xuống hòn giả sơn, nhanh chóng chạy về phía quán chè...

...

Thời điểm Bạch Nhan đang đi tới cổ trạch, Đế Thương đã dẫn người bao vây cổ trạch.

"Vương gia, xin phân phó." Thị vệ cung kính quỳ xuống, chờ lệnh Đế Thương.

Đế Thương mặt mày bá khí, lạnh giọng phân phó: "Các ngươi ở đây chờ bản vương!"

Nói xong, hắn một mình bước vào cổ trạch...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.