Chúng đại thần nghe lời này của Hoàng hậu, ở bên dưới nổi lên nghị luận.
Trước đó bọn hắn nghe nói tại tiếp phong yến của Lam gia, Thương Vương cùng Bạch Nhan mắt đi mày lại, bây giờ xem ra, giữa bọn họ thực sự có tư tình.
Nhưng Bạch Nhan mang thanh danh xấu, làm sao xứng với Thương Vương?
"Thương Vương, chuyện này..." Nam Cung Nguyên có chút khó khăn, không khỏi ngẩng đầu nhìn nam nhân cao cao tại thượng phía trước.
Con ngươi Đế Thương âm lãnh nhìn sang Ninh Đại, hắn giương cằm, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang quỳ.
"Nữ nhi được một nữ nhân tham đồ cưới của bé gái mồ côi dạy ra, lại xứng với bốn chữ "hiền lương thục đức"?"
Giọng nói nam nhân âm trầm, khiến toàn thân Ninh Đại run lên một cái.
Bạch gia tham đồ cưới của Lam Nguyệt, nàng so với người khác càng rõ ràng, những năm gần đây Bạch Nhược hiếu thuận nàng bao nhiêu đồ trang sức, phần lớn đều là từ đồ cưới đoạt được.
Nhưng chuyện này liên quan gì tới Bạch Chỉ?
Ninh Đại cười khan hai tiếng: "Vương gia chắc có hiểu lầm gì đó, nhân phẩm Chỉ Nhi tin được, vương gia cứ yên tâm, ở Lưu Hỏa quốc, ngoại trừ Nhược Nhi, Chỉ Nhi rõ ràng là nữ tử ưu tú nhất."
Giờ khắc này, Ninh Đại chỉ lo nói khoác về Bạch Chỉ, nghiễm nhiên không phát hiện ra sắc mặt Nam Cung Nguyên đã trở nên khó coi.
Ngoại trừ Bạch Nhược, Bạch Chỉ là ưu tú nhất? Như vậy những công chúa Hoàng tộc thì tính là gì? Còn so ra kém hai cô nương Bạch gia hay sao?
"Nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch rồi sao? Hai nữ nhân chuyên làm việc xấu cũng được xưng là ưu tú nhất?" Đế Thương cười lạnh một tiếng, "Theo bổn vương thấy, ngay cả chó cái... đều hơn hẳn các nàng!"
Sắc mặt Ninh Đại thoáng chốc tái nhợt.
Ở trước mặt bệ hạ mà Thương Vương cũng dám không nể mặt mũi?
Nàng gắt gao cắn răng: "Thương Vương như thế là vũ nhục hai nữ tử nhu nhược, phải chăng là hơi quá đáng? Chỉ Nhi có gì không tốt? Còn tốt hơn Bạch Nhan!"
Đế Thương cười.
Nụ cười của hắn rất lạnh, giống như là đạp trên một đống thi thể đi tới chỗ Ninh Đại, khí thế sâm nhiên kia ép cho sắc mặt Ninh Đại không còn một giọt máu.
"Thứ nhất, hôn sự của bổn vương, không tới lượt ngươi làm chủ!"
Hắn đường đường là Vương của Yêu giới, chỉ là nhân loại, cũng dám đưa ra quyết định tương lai cho hắn?
"Thứ hai, Bạch Chỉ đối với bổn vương mà nói cũng không khác gì chó cái phát tình! Nếu ngươi còn giám tiếp tục, bổn vương cũng không ngại tìm cho nàng giống chó đực để nàng giao phối!"
Ninh Đại bị những lời này của Đế Thương dọa cho sợ, bờ môi nàng khẽ run rẩy, nàng chưa từng nghĩ đến, từ trong miệng nam nhân này lại nghe được ngôn từ... dơ bẩn như vậy!
"Thứ ba," Đế Thương dừng bước, thần sắc hắn bá đạo, bễ nghễ nhìn Ninh Đại đang quỳ, "Nam nhân của Bạch Nhan, là bổn vương!"
Oanh!
Giống như ngũ lôi oanh đình, đám người bị lời này của Đế Thương lập tức làm cho choáng váng.
Nam nhân của Bạch Nhan là hắn? Lời này là có ý gì?
"Sáu năm trước, bổn vương bị người bên trong ám toán, bị hạ độc, trùng hợp gặp Bạch Nhan, hơn nữa không màng tới nàng nguyện ý hay không mà khinh bạc nàng!" khóe môi Đế Thương câu lên một đường cong, "Cho nên ngày sau, nếu có người có gan vu khống nàng một câu, bổn vương nhất định ngàn dặm truy sát, không chết không thôi!"
Ngàn dặm truy sát, không chết không thôi!
Bá đạo như thế nào, mới để một nam nhân nói ra những lời như vậy?
Nhưng không một ai hoài nghi lời Đế Thương, nam nhân này là người nói được tất nhiên làm được!
Thân thể Ninh Đại mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, thân thể mềm mại của nàng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng.
Làm sao có thể?
Nam nhân năm đó cùng Bạch Nhan bỏ trốn là Đế Thương? Con hoang trong bụng nàng cũng là con của hắn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]