Edit: ThienDa
Bên trên cây cổ thụ ngoài đình viện, một nam tử nhỏ gầy ẩn nấp bên trong nhánh cây, hắn nhận thấy Bạch Nhan quét mắt về phía hắn mà giật mình, đáy lòng có chút chột dạ.
Chẳng lẽ hắn bị phế vật này phát hiện?
"Tỷ..." Bạch Tiêu muốn hỏi Bạch Nhan sự tình liên quan đến Bạch Tiểu Thần, đã thấy khóe môi Bạch Nhan giương lên, tay đan vào nhau, đôi mắt nhắm lại.
"Tiểu Mễ, giải quyết con ruồi bọ kia đi."
"Meo."
Tiểu Mễ kêu một tiếng, lập tức phóng ra phía ngoài viện.
Bạch Tiêu sững sờ trong chốc lát, đang định hoàn hồn thì bên ngoài phát ra tiếng hét tâm tê phế liệt.
"A!"
Từ trên cây đại thụ, một thân ảnh nhỏ gầy rơi xuống, hung hăng đập xuống đất.
Cổ của hắn lưu lại một dấu răng, máu tươi không ngừng chảy ra, mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.
"A phi phi."
Bước chân Tiểu Bạch Hổ ưu nhã từ ngoài cửa đi vào, hướng mặt đất phì một cái, đem máu tươi trong miệng phun ra, nó lại nâng móng vuốt lau máu ở khóe miệng, lầm bầm một câu: "Máu của nhân loại này thật khó ăn, ta vẫn thích thịt kho tàu của chủ nhân."
Vốn đang khiếp sự thực lực của Tiểu Mễ, lại nghe được Tiểu Bạch Hổ nói tiếng người, hắn bị dọa tới mức ngũ lôi oanh đình, thiếu chút nữa ngất đi.
"Tỷ..." Bạch Tiêu khóc không ra nước mắt, "Tại sao tiểu miêu lại có thể nói tiếng người?"
Bạch Nhan quét mắt nhìn Tiểu Mễ: "Bởi vì nó là yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/1985356/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.