Chương trước
Chương sau
Edit: ThienDa

Đáy mắt Đế Thương bắt đầu giận dữ, hắn giơ tay đỡ đưa lưng Bạch Nhan về phía đại thụ, đem thân thể nàng một mực ép lên thân cây.

"Chúng ta có quen biết hay không?"

Một câu kia, là hắn cắn răng nghiến lợi nói ra.

Khứu giác hồ ly rất nhanh nhạy, khí tức trên người nữ nhân này giống hỗn đản cưỡng gian hắn khi đó.

Bạch Nhan chớp chớp mắt: " Ta từ trước tới nay gặp người là không quên được, nếu ta gặp qua ngươi, thì không có khả năng quên, cho nên, chỉ sợ là chúng ta không quen..."

"Thật sao?" Đế Thương cong cong khóe môi, cố tình hạ giọng, "Vậy có cần ta nhắc lại một chút? Sáu năm trước, bên cạnh cổ đạo..."

Sáu năm trước, bên cạnh cổ đạo?

Bạch Nhan khẽ giật mình, nếu như là sáu năm trước, nàng bị Bạch Nhược hãm hại, trúng xuân dược! Sau khi chạy ra ngoài, vừa vặn ở bên cạnh cổ đạo nhặt được một nam nhân...

Nghĩ đến đây, tâm Bạch Nhan rơi lộp bộp một chút, nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt thị huyết của nam nhân, đều cảm thấy đôi mắt cùng trí nhớ rất giống.

"Cái này..." nội tâm Bạch Nhan hoảng loạn vô cùng, nhưng thần sắc lại hoàn toàn bình tĩnh, "Ngươi hẳn là nhận lầm người, sáu năm trước, ta chưa từng đi qua cổ đạo."

Bàn tay nam nhân siết chặt, nắm lấy cằm Bạch Nhan cưỡng ép nàng nhìn thẳng vào mình: "Có phải hay không, ngủ một giấc chẳng phải sẽ biết? Ta nhớ rõ tư vị của tên hỗn đản kia."

Ngủ một giấc chẳng phải sẽ biết?

Ngủ một giấc!

Ba chữ này trực tiếp làm Bạch Nhan máu dồn lên não, nàng không chút nghĩ ngợi một cước dẫm lên mu bàn chân của nam nhân, phẫn nộ quát to một tiếng: "Tên biến thái!"

Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, tay nới lỏng ra, Bạch Nhan thừa dịp cơ hội, lập từ từ nách hắn chui qua, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi...

"Vương gia."

Đúng lúc này, một thị về từ trên không nhảy xuống, trên người hắn đã sớm toát mồ hôi lạnh, càng đối với Bạch Nhan bội phục không thôi, trên đời lại có người có lá gan động thủ với Vương gia!

A, không đúng, là động cước!

"Có cần hay không thuộc hạ đem nữ nhân kia bắt về?" Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, yếu ớt hỏi.

"Không cần," Đế Thương nhìn phương hướng Bạch Nhan rời đi, thanh âm trầm thấp nói, "Đi điều tra cho ta thân phận nàng, đặc biệt là sáu năm trước, nàng có hay không đi qua cổ đạo."

"Vâng, Vương gia."

Thị vệ cung kính đáp, trong lòng càng vì Bạch Nhan cầu nguyện, nếu nữ nhân này thực sự là người Vương gia muốn tìm, với tính cách tàn bạo của Vương gia, sẽ đem nàng đối đãi như thế nào?

"Đúng rồi, Vương gia..." thị vệ khiếp sợ cúi đầu, "Công chúa điện hạ không chịu rời đi, còn ở trong Vương phủ, muốn gặp Vương gia."

Chân mày Đế Thương cau lại, ngữ khí hơi lạnh: "Bản vương từng nói, để các ngươi đem nàng ném ra ngoài."

"Thế nhưng..."

Thế nhưng dù sao cũng là công chúa hoàng thất, cho mấy người bọn hắn lá gan, cũng không dám đem công chúa ném ra khỏi đại môn.

Con ngươi Đế Thương đảo qua thị vệ quỳ dưới đất: "Đi Hình đường lãnh phạt!"

Thanh âm nam nhân tàn nhẫn, dọa thị vệ chân lảo đảo, kém chút nữa ngã xuống đất, sắc mặt hắn tái nhợt, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hình đường? Đối với các thế lực khác chỉ là một địa phương trừng phạt.

Thế nhưng Hình đường của Thương Vương phủ, sau khi vào nếu không làm ngươi tàn phế, sẽ không đi ra được!

"Vâng, thuộc hạ lãnh phạt!" Thị vệ môi run rẩy nói.

Trước mặt Vương gia, bất kể cầu xin gì đều vô dụng, ngược lại sẽ càng trừng phạt nghiêm trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.