Edit: ThienDa
"Bảo Bảo, ngươi cho rằng những người Bạch gia có tư cách nhìn thấy ngươi?"
Trên đường phố nhộn nhịp, Bạch Nhan dừng bước, tầm mắt hạ xuống, dừng ở khuôn mặt non nớt trắng nõn của Bạch Tiểu Thần.
Bạch Tiểu Thần nhíu mày, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có phần quân vương chí khí: "Ở Bạch gia, ngoại trừ cữu cữu, những người khác đều không có tư cách nhìn thấy ta."
"Vậy được rồi. Mẫu thân sẽ tìm cơ hội mang cữu cữu tới gặp ngươi, trước đó, ngươi đừng để Bạch gia phát hiện sự tồn tại của ngươi."
Bạch Tiểu Thần xem như thành thục hiểu chuyện, dù sao cũng là hài tử, những năm qua, bất kể là ba vị sư phụ hay Sở Phong Dật, đều đặt hắn trên đầu quả tim mà sủng ái, không để chịu một phần ủy khuất.
Thế nên, Bạch Nhan hi vọng không để Bạch Tiểu Thần nghe được những ngôn từ dơ bẩn.
"Mẫu thân, vậy chúng ta ngoắc tay, người nhất định phải đem cữu cữu tới tìm ta, không cho phép người vì ta còn nhỏ tuổi mà gạt ta." Bạch Tiểu Thần chu cái miệng nhỏ, giơ ngón tay ra.
Sắc mặt Bạch Nhan lập tức đen lại.
Nhỏ tuổi? Lừa gạt hắn? Hắn thật coi mình là hài tử năm tuổi bình thường? Trên đời này vĩnh viễn chỉ có hắn gạt người khác, còn chưa có người nào gạt được hắn.
"Tốt, chúng ta ngoắc tay," mặc kệ trong lòng Bạch Nhan nghĩ như thế nào, hiện tại vì tốt cho Bạch Tiểu Thần, nàng vẫn ngoắc tay, "Lần này tin tưởng ta rồi chứ?"
Bạch Tiểu Thần lúc này mới lộ ra nụ cười thiên chân vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-hau-khuynh-thien/135021/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.