La Tuệ Ninh giật mình nhìn Sở Yên Nhiên, từ trong hai mắt đẫm lệ của cô ta, bà ta đã hoàn toàn đọc của tâm ý của cô ta.
Từ Lập Hoa nói: "Yên Nhiên, cô cám ơn cháu, nhưng cô cũng muốn nói với cháu rằng, cô không cần cháu phải tự tử vì thằng ba, mỗi người các cháu đều có cuộc sống của mình, sinh mệnh của mỗi người đều là cha mẹ ban cho, cháu không có quyền quyết định khi nào thì kết thúc, trên thế giới này không chỉ có tình cảm, còn có thân thân, trong lòng cháu không chỉ có Trương Dương, còn có cha mẹ của cháu, gia đình của cháu, cháu giành tặng cho Trương Dương nhiều tình cảm như vậy, cô rất cảm động, nhưng cháu đừng quên cha mẹ của cháu..."
Chung quanh bỗng nhiên yên lặng, La Tuệ Ninh cảm thấy được biến hóa này đầu tiên, bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy một ông già và một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi tới, không ngờ là Kiều lão, bên cạnh ông ta là Kiều Mộng Viện và Kiều Bằng Phi. La Tuệ Ninh giật mình trợn tròn, bà ta căn bản không ngờ tới Kiều lão lại tàu xe mệt nhọc đến đây, chẳng lẽ Kiều lão tới chỉ là để gặp Trương Dương lần cuối?
Kiều lão nói: "Tôi tới chậm ư?"
La Tuệ Ninh nói: "Kiều lão, ngài sao lại tới đây?"
Kiều lão gật đầu, tiếp tục hỏi: "Tôi đã tới chậm ư?"
Không ai biết nên trả lời câu hỏi của ông già này như thế nào.
Sở Yên Nhiên quỳ ở đó, nói khẽ: "Không chậm, Trương Dương vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061104/chuong-1281-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.