Mĩ Huệ Tử nói: "Quên một người cũng không dễ dàng gì."
Trương Dương nói: "Nếu đã yêu thì Vì sao nhất định phải cưỡng cầu mình quên đi?"
Mĩ Huệ Tử gật đầu. Lúc này Võ Trực Chính Dã đi tới, bên cạnh hắn không hề có bạn gái. Hắn chào hỏi Trương Dương, Mĩ Huệ Tử gật đầu tỏ ý, tới bên cạnh chồng, lưu cho hai người không gian nói chuyện riêng.
Võ Trực Chính Dã nói: "Đao thuật của Trương tiên sinh thật là lợi hại." Hắn hôm nay đã tới kiểm tra thi thể của sáu người chết, sau khi nhìn thấy thảm trạng của mấy người, không khỏi cảm thán đao pháp lợi hại của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Vốn là cùng gốc rễ, đều là người Nhật Bản. Vì sao muốn giết hại lẫn nhau?"
Võ Trực Chính Dã nói: "Chúng tôi triển khai triển khai điều tra, tranh thủ mau chóng tìm được đáp án."
Trương Dương nói: "Sau lưng vụ Ám sát có phải có mục đích gì hay không?"
Võ Trực Chính Dã nói: "Tôi cũng rất muốn biết."
Trương Dương nói: "Võ Trực tiên sinh đã từng nghe nói tới Giao Long hội chưa?"
Ánh mắt Võ Trực Chính Dã nghiêm lại, môi giật giật, hắn lập tức trả lời câu hỏi của Trương Dương, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: "Giao Long hội là một xã đoàn cổ xưa, từng hưng thịnh một thời ở Nhật Bản, nhưng sau thế chiến thứ hai bởi vì nội bộ phân liệt mà tan rã, đến nhưng năm sáu mươi thì dần dần tiêu vong."
Trương Dương nói: "Rết trăm chân chết mà không cứng, một xã đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061075/chuong-1273-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.