Trương đại quan nhân cười nói: "Ngài không phải hoài nghi chúng tôi trèo tường vào trộm đồ chứ?"
" Lòng người cách cái bụng, ai biết hia người rốt cuộc là nghĩ gì?"
Trương Dương nói: "Chúng tôi đến hồ Thu Hà tản bộ, đi một lúc thì tới nơi này, phát hiện có người trèo tường, tôi hoài nghi là kẻ trộm, cho nên chúng tôi chúng tôi tới đây, kết quả trúng bẫy của bọn họ, xảy ra sự kiện này, về phần hậu quả thì ông cũng thấy rồi đấy."
" Đơn giản như vậy à?"
" Vốn là đơn giản như vậy, tôi biết cảnh sát các ông phá án thích nghĩ theo kiểu phức tạp, mặc kệ là chuyện gì trước tiên cũng chụp cái mũ âm mưu luận đã, nhưng trên thực tế chính là đơn giản như vậy đấy, đám người này đầu tiên là giả dạng làm kẻ trộm hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi, chờ chúng tôi trúng bẫy rồi, sau đó liền muốn ám sát Nguyên Hòa Hạnh Tử, may mắn là có tôi ở đây, ngăn cản được một vụ mưu sát có chủ đích, cứu được sinh mệnh của bạn bè Nhật Bản."
Cao Trọng Hòa nói: "Nói như vậy cậu còn lập công lớn, có muốn tôi phát thưởng cho việc nghĩa cậu làm không?"
"Cái đó thì không cần, ngài cũng không phải không biết tôi, con người tôi trước giờ đều rất nhún mình, người sợ nổi danh heo sợ mập, tôi sợ bị người ta đố kỵ!"
Cao Trọng Hòa muốn cười, nhưng trường hợp trước mắt lại khiến y không cười nổi nữa.
Trương Dương nói: "Tôi có thể đi rồi chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061069/chuong-1272-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.