Trương đại quan nhân xòe tay, vẻ mặt vô tội.
Nguyên Hòa Hạnh Tử trừng mắt lườm hắn một cái, hiển nhiên giận chó đánh mèo lên người hắn, mày cau mặt có, nhưng vẫn rất mê người, Trương đại quan nhân nhìn thấy, trong lòng không khỏi rung động, không ngờ cảm thấy người trước mắt chính là Cố Giai Đồng.
Hắn cúi đầu tới mộ của Giai Đồng, Nguyên Hòa Hạnh Tử dứt khoát xé kimônô, phân biệt quấn lên đùi. Như vậy hành tẩu cũng thuận tiện hơn.
Trương Dương chỉ chỉ bãi cỏ: "Ở nước Mỹ không tìm được di thể của Giai Đồng. Chỉ tìm được một số di vật của cô ta.Đã đem một số di vật và quần áo của cô ta chôn ở chỗ này."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nhưng..." Trước mắt Của cô ta rõ ràng chỉ là một bãi cỏ, không hề của mộ chôn quần áo và di vật như Trương Dương nói.
Trương Dương nói: "Lúc đầu năm, cha của Giai Đồng bỗng nhiên quyết định san bằng mộ, có thể là ông ấy cho rằng người ta không thể vĩnh viễn sống trong nỗi nhớ, phải chôn chặt Giai Đồng ở trong lòng chúng tôi, hoặc là..." Hắn quay sang Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Nói Hoặc là ông ấy cho rằng Giai Đồng vẫn sống trên thế giới này."
Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới cái nhìn chăm chú của Trương Dương, không khỏi có chút hoảng loạn, cô ta lắc đầu, nói khẽ: "Khi ở cùng một chỗ với anh. Tôi luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên."
" Vì sao?"
" Miệng anh gọi tên tôi, nhưng ánh mắt của anh rõ ràng đang coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061067/chuong-1271-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.