Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh hình như bị ném lại ở đây."
Trương đại quan nhân: "Nói Nữ nhân đều có chút tố chất thần kinh."
Mỹ Hạc Tử cười nói: "Tính đả kích của lời này lớn quá."
Trương Dương nói: "Mau an bài chút rượuvà đồ ăn, coi như an ủi trái tim đang bị thương này của tôi."
Mỹ Hạc Tử an bài cho hai người bọn họ tới nhã gian ngồi, không bao lâu sau thì cá tươi và rượu sake được mang lên.
Ánh mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử lơ đãng hướng lên mặt Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười.
Nụ cười Của cô ta tựa hồ khiến Trương đại quan nhân có chút không thoải mái, Trương Dương ho khan một tiếng: "Tôi thực sự không có gì với cô ta cả, chỉ là bằng hữu bình thường."
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Cái này anh nói tới lần thứ hai rồi, thật ra anh không cần thiết phải giải thích với tôi, giữa bằng hữu không cần phải giải thích, hơn nữa tôi đâu có lòng hiếu kỳ, cũng không có dục vọng soi mói sinh hoạt cá nhân của người khác."
Trương đại quan nhân nói: "Là người thì đều có dục vọng."
Nguyên Hòa Hạnh Tử hắn những lời này của hắn nghe thấy ẩn ý, mắt đẹp không khỏi oán trách nhìn hắn một cái: "Tôi vẫn luôn nghĩ anh là người lý tính."
Trương Dương cười nói: "Tôi đa số thời gian đều rất hồ đồ, đối với rất nhiều chuyện đều không nhìn rõ."
" Trung Quốc Các anh có vị Trịnh Bản Kiều không phải đã nói hồ đồ là hiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061064/chuong-1271-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.