Trương Dương nói: "Nhưng."
Tần Manh Manh nói: "Em tin, tôi có thể quen với cuộc sống tương lai."
Trương đại quan nhân nói: "Nhưng..."
Tần Manh Manh nói: "Anh Dương, anh không cần phải nói, thật ra anh muốn nói gì trong lòng em đều minh bạch, cám ơn những năm gần đây anh đã giúp đỡ em, em vĩnh viễn sẽ không quên những việc đó."
Trương đại quan nhân nuốt nước miếng, thật ra hắn cũng không thể quên.
Tần Manh Manh cười cười: "Em phải về rồi, thu dọn đồ, chuẩn bị và cáo biệt tất cả." Cô ta đứng dậy rời đi.
Trương đại quan nhân ngơ ngác ngồi ở đó, luôn cảm thấy chuyện không nên kết thúc một cách không minh bạch như vậy, Tần Manh Manh tuy rằng nói rất thoải mái, nhưng trong đáy lòng cô ta nhất định cũng muốn nghe thấy những lời nói níu giữ của mình. Nhưng mình không ngờ lại không nói gì cả. Thậm chí một câu tương tự như níu kéo cũng không có? Nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tần Manh Manh, cô ta lần này đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa, chẳng trách tối hôm qua cô ta chủ động như vậy, thì ra cô ta là thông qua phương thức này để cáo biệt mình.
Trương Dương nhớ tới sự thiện lương của Tần Manh Manh, nhớ tới những nỗi bất hạnh của cô ta trước đây, hắn thầm tự trách, mình không ngờ ngay cả một câu níu giữ cũng tiếc không nói ra. Trương Dương à Trương Dương, mày hình như quá xấu xa rồi.
Tần Manh Manh trở lại trong phòng, không biết vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2061047/chuong-1266-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.